Edit: Pinkie
“Được rồi, mặt làm gì mà buồn rầu thế kia?” Ôn Ngôn chưa từng nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh đến như vậy.
“Biết rồi.” Nghe được giọng của Ôn Ngôn, mặt của Giang Thiếu Đình mới tốt hơn một chút.
Giang Thiếu Đình cũng không đưa Ôn Ngôn đến chỗ của Lục Nguyên Khải mà đưa người về nhà. Biết cô hôm nay đã bị dọa sợ, cho nên ngay cả đi cũng không cho tự cô đi, chính mình nhất định phải ôm cô đi vào.
“Đã nói là em không sao mà, chờ chút nữa bị người ta nhìn thấy thì lại không tốt.” Ôn Ngôn biết anh đang lo lắng quá mức. Mặc dù ở bãi đậu xe nhưng mà Ôn Ngôn sợ chút nữa trong thang máy sẽ gặp người khác.
“Nghe lời, thành thật nào, đừng nhúc nhích.” Giang Thiếu Đình mặc kệ người khác nhìn thế nào.
Vừa vào cửa, đặt người xuống sô pha thì anh đã trực tiếp áp người tới.
“Đừng, trên người em rất dơ.” Ôn Ngôn dùng hai tay chống trên ngực anh, ngăn cản động tác tiếp theo của anh.
“Anh không chê.” Giang Thiếu Đình trực tiếp đẩy hai tay của cô ra, tiếp tục hành động mới vừa rồi.
Ôn Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Hơi thở ấm áp của người đàn ông lại gần, cô cũng dần trầm luân trong đó.
Dĩ nhiên bây giờ Giang Thiếu Đình cũng không muốn làm gì cô. Chỉ có chính anh mới biết, lúc xác định cô xảy ra chuyện, anh đã sợ hãi đến mức nào. Cho tới bây giờ, anh chưa từng sợ chuyện gì như thế. Anh căn bản không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-thieu-dinh-cua-on-ngon/1186653/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.