Edit: Pinkie
Cuối tháng năm, Ngôn Trăn cứ như vậy rời đi mà không báo trước. Bà rời đi, lại một lần nữa làm cho người nhà họ Lục có cái nhìn mới về bà, bà thực sự điên cuồng đến mức làm cho tất cả mọi người giật mình. Bà có thể vì trả thù Lục Húc mà làm ra hành động trơ trẽn, cũng có thể vì để cho Lục Húc nhớ kỹ lời hứa hẹn cuối cùng mà lựa chọn kết thúc mọi thứ ở biệt thự nhà họ Lục.
Hôm sau, Ôn Ngôn nhận được thư chuyển phát của bà. Bên trong thư, bà đã sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, ngay cả video gửi cho Lục Nguyên Khải vào ngày thằng bé phẫu thuật cũng được chuẩn bị xong.
Tất cả hậu sự của bà, Ôn Ngôn đều làm theo ý nguyện của bà, chỉ làm đơn giản, cũng không thông báo với người ngoài. Cuối cùng, bà vẫn lựa chọn ở lại Hải Thành, Ôn Ngôn cũng tôn trọng sự lựa chọn của bà.
Sau này, thỉnh thoảng Ôn Ngôn lại nhớ tới ngày hôm nay, bầu trời Hải Thành đen kịt một mảng, mưa phùn mông lung, mọi thứ đè nén làm cho người ta không có chỗ giải tỏa.
Cuộc đời của Ngôn Trăn dừng lại ở đây…
*
“Chị ơi, mẹ vẫn chưa khỏe ạ?” Mỗi ngày Lục Nguyên Khải đều hỏi Ôn Ngôn câu hỏi này.
Ôn Ngôn và tất cả mọi người đều đã bàn bạc xong, thống nhất nói là Ngôn Trăn bị thương ở chân cho nên mới không tới được.
“Nguyên Khải yên tâm, chờ chân mẹ khỏe hơn thì có thể qua đây thăm Nguyên Khải.” Ôn Ngôn không biết cái cớ này có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-thieu-dinh-cua-on-ngon/1186648/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.