Edit: Pinkie
A Vũ, đã bao lâu rồi anh không nghe được cách xưng hô thế này từ trong miệng cô nói ra. Hoắc Vũ cười, có chút buồn bã, lại có chút may mắn. Người con gái trước mặt này kiên cường hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh. Cô cũng không vì khoảng thời gian kia giày vò mà không gượng dậy nổi. Ý chí nào đã giúp một mình cô vượt qua khoảng thời gian tối tăm, không chút ánh sáng mặt trời kia? Không ai biết, càng không ai có thể hiểu được.
“Ôn Ngôn, nếu em cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh, lúc nào cũng có thể. Ôn Ngôn, chỉ cần anh có thể làm thì anh nhất định sẽ xử lý, nếu anh làm không được thì sẽ nghĩ cách để làm. Ôn Ngôn, anh còn có thể vì em làm cái gì………..”
Lúc đến, Hoắc Vũ đã chuẩn bị kỹ càng lời muốn nói, nhưng mà giờ phút này lại như bị nghẹn ở cổ họng. Có cảm giác những lời này nói ra vô cùng nông cạn thô tục, còn chưa làm chuyện gì, đơn giản chỉ như một tờ ngân phiếu trống mà thôi. Làm sao anh có thể lại tiếp tục hứa hẹn với cô. Anh đã không xứng từ lâu, hơn nữa, những thứ này không phải là những gì cô cần. Cho nên, anh không thể nói ra thành lời.
Hoắc Vũ vuốt mặt, thật lâu cũng không nói gì. Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có ai trong phòng cả.
“A Vũ, em chỉ có một điều thỉnh cầu.”
Ánh mắt Hoắc Vũ vốn ảm đạm thì khi nghe được câu này bỗng chốc như một kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-thieu-dinh-cua-on-ngon/1186633/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.