“Cậu, cậu thay tôi gánh vác?” Ông chủ Tống nghi hoặc nói: “Cậu thay tôi gánh vác như thế nào?”
“Cũng là câu nói kia, đem tửu lâu sang lại cho tôi, toàn bộ mọi chuyện tôiđến gánh” Tiết Phá Dạ thanh âm trầm thấp: “Chính ông cũng biết, cái tửulâu này chỉ còn lại có kỳ hạn hai ngày, ông hôm nay nếu không bán, đếnlúc đó muốn bán cũng bán không được, vụ làm ăn này rất khó làm, có vếtxe đổ của ông, trừ bỏ kẻ ngốc giống như tôi, chỉ sợ không ai dám tiếp!”
Ông chủ Tống thở dài, ngồi ở trên ghế trầm tư, phụ nhân nọ bỗng nhiên bưngnước trà lại đây, hiển nhiên nghe được lời nói vừa rồi, đem trà đưa chohai người, sau đó rất là thương cảm nói: “Đương gia, ông, ông hay là bán lầu đi. Cái lầu này không bán, đám người kia nói không chừng sẽ chémchúng ta đó”.
Ông chủ Tống nhìn Tiết Phá Dạ, rốt cuộc nói: “Quý tính?”
“Tiết Phá Dạ!”
“Tiết huynh đệ, cậu chuẩn bị ra bao nhiêu bạc?” Ông chủ Tống rốt cuộc đã thỏa hiệp, ở dưới tình thế ác liệt như thế, hắn có thể lựa chọn thực sự cũng không nhiều lắm.
Tiết Phá Dạ khẽ nhấp một ngụm nhỏ nước trà,thực thích ý: “Ông chủ Tống, tôi cũng muốn hỏi một chút, lúc trước ônglà chi bao nhiêu bạc mới thành cái cửa hàng này?”
Ông chủ Tống do dự một chút, rồi nói: “Bảy trăm lượng!”
Tiết Phá Dạ cười nhẹ, cái rắm chó á, có thể nói ra bảy trăm lượng, như vậykim ngạch chân thật tự nhiên càng thấp, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói: “Vậy là dể nói rồi” Dừng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son/64328/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.