Lý Giản Khuyết ngồi lại trong căn phòng ấy, một mình ngơ ngác. Tề Sâm ngoài cửa thấy vậy thì đi vào.
- Vương gia, Tây Vu vương liệu có hơi quá? - Cậu dùng giọng điệu dè dặt hỏi.
- Không quá, là ta có chút... - Chàng dừng lại thở dài. - Việc này chung quy vẫn là không đúng.
Giản Khuyết lắc đầu, tự thấy bản thân có lỗi. Chàng cầm tách trà lên uống một ngụm.
- Nhưng dùng danh của Yết tướng quân có đến mức đó? - Tề Sâm khó hiểu.
- Yết Hựu tướng quân năm đó có thể nói là chỉ hơn không kém phụ thân của ta. Năm đó ông ấy một mình thống lĩnh đại quân đánh đuổi hai đường xâm lược của Đại Xuyên và Bắc Nguyệt.
- Ông ấy nổi danh như vậy ạ, thậm chí còn hơn cả Tể tướng năm đó sao? Ông ấy là người thế nào vậy vương gia? - Tề Sâm có vẻ hơi hiếu kỳ.
- Tò mò sao?
Giản Khuyết tùy ý cầm bình trà tự châm trà cho mình.
- Ta quả thật có chút tò mò.
Lý Giản Khuyết cầm tách trà thổi mấy hơi, trà cũng đỡ nóng chàng mới nhấp môi.
- Yết Hựu tướng quân năm đó đúng là người người kính nể, một lòng trung thành với Hiếu Đế, hoàng đế thứ hai của nước ta. Ông ấy còn là một tấm gương sáng cho lòng chung thủy. - Chàng cầm tách trà rồi nhâm nhi.
- Thì ra là vậy, thế ông ấy chính là người như Tể tướng sao vương gia? Là kiểu người hiền hòa ấy.
- Nếu ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-van-ly/3574396/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.