Chương trước
Chương sau
Mấy người phó tướng kia lén uống rượu, binh lính ở đây đã bị họ đuổi đi xa từ sớm, giờ đột nhiên ở đây lại có tiếng động, đương nhiên mấy người tỉnh táo hẳn lên. Huống chi vừa rồi bọn họ nói những câu mẫn cảm, nếu bị người khác nghe được sẽ phiền toái, cho nên lời này vừa nói ra miệng, mấy phó tướng đã ào ào xông tới, trong đó có hai người lấy hai thanh gỗ đang cháy xông qua, muốn nhìn xem đến cùng là người phương nào.
Dưới ánh lửa, gương mặt của Vũ Duệ hiện ra. Mấy người kia quá sợ hãi. Ngô Trinh vừa nhìn thấy, nhất thời biết rằng những lời mình nói đều bị Vũ Duệ nghe được. Hắn nghiêng ngả tiến lên, rút phăng trường kiếm ra, chỉ vào Vũ Duệ: "Không nghĩ tới ngươi thế mà lại đi dò xét quân doanh vào ban đêm, nghe trộm chúng ta nói chuyện."
Trong đó có vài phó tướng có giao tình sâu với Ngô Trinh cũng nhao nhao rút trường kiếm ra, chỉ vào Vũ Duệ.
Tay Vũ Duệ ấn lên bội kiếm bên hông, ánh mắt nhìn chằm chằm mấy người kia, không nói gì.
Ánh mắt Ngô Trinh quét về phía phía sau y, mũi kiếm dời về phía Yến Lạc, "Ngươi là ai?"
Yến Lạc từ phía sau Vũ Duệ đi ra, giọng điệu lạnh lùng đáp: "Bái kiến chư vị tướng quân. Tiểu nữ là Yến Lạc thị nữ bên cạnh Quân thượng."
Mọi người lại là kinh hãi không thôi. Đột nhiên Yến Lạc và Vũ Duệ bị một bàn tay tách ra, một bóng người màu đen đi từ giữa hai người ra.
Ngô Trinh không nghĩ tới còn có người ở đây. Hắn liên tục giật mình, đã tỉnh rượu hơn phân nửa, "Ngươi lại là người phương nào?"
Người mặc áo choàng màu đen che hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể nhìn được phần dưới mũi. Bờ môi nhếch lên chứng tỏ tâm trạng hiện giờ của nàng đang không vui.
Ngô Trinh thấy nàng không trả lời, đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút quỷ dị. Ánh mắt của Vũ Duệ và Yến Lạc nhìn hắn đều mang theo phẫn nộ, căn bản không có nửa phần sợ hãi tuy rằng lúc này bọn họ người đông thế mạnh.
Người mặc áo choàng đen xoay người sang chỗ khác, như thể không muốn nhìn hắn thêm chút nào nữa. Vũ Duệ hừ lạnh một tiếng, "Hóa ra Ngô tướng quân mà Quân thượng ủy thác trọng trách lại là phản thần có ‘lòng dạ bất chính’!"
Mấy phó tướng nghe xong liền kinh hãi, Ngô Trinh cũng giận dữ. Hắn đến gần một bước, trường kiếm gần như để xát cổ họng Vũ Duệ, "Tốt nhất là Vũ thái phó đừng nên hồ ngôn loạn ngữ nữa, tránh cho Ngô mỗ loạn khí, kiếm trong tay mất chính xác, ngộ thương tính mạng của thái phó ngài."
Vũ Duệ cười lạnh, "Dường như Ngô tướng quân thực sự tin có thể giết ta."
Ngô Trinh sửng sốt, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên trường kiếm chỉ về phía bóng người đưa lưng về phía hắn, "Vậy nhân đây để cái người không muốn lộ diện kia tới thử kiếm phong của Ngô mỗ có sắc bén không!"
Vũ Duệ cả kinh, còn chưa kịp lên tiếng, bóng người màu đen đã xoay phắt người lại, xốc mũ trùm đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngô Trinh, "Ngươi cũng có thể thử một lần!"
Ngô Trinh nhìn người trước mặt hắn, nhất thời mặt trở nên trắng bệch, trường kiếm trong tay rơi tại chỗ, cả người cũng quỳ thụp xuống. Mấy phó tướng bên cạnh hắn cũng vội vàng quỳ theo.
An Ninh Hề đi qua đi lại thong thả trước đám người kia, ánh mắt lạnh như băng đảo qua mấy người, cuối cùng dừng lại trước mặt Ngô Trinh. Nàng liếc mắt ra hiệu cho Vũ Duệ. Vũ Duệ nhận được tín hiệu, cúi người nhặt trường kiếm bên chân Ngô Trinh lên đưa cho nàng.
An Ninh Hề cầm thanh kiếm, nhìn lướt qua đánh giá một chút. Nàng hừ lạnh thành tiếng, "Ắt hẳn thanh kiếm này phải dùng để giết địch khi ra chiến trường, nhưng không tưởng tượng được rằng Ngô tướng quân lại muốn dùng nó để hành thích vua!"
Thân mình Ngô Trinh run lên bần bật, vội vàng giải thích: "Quân thượng thứ tội, thuộc hạ say rượu lỡ lời, kính mong Quân thượng cho thuộc hạ một cơ hội để sửa sai."
An Ninh Hề cười lạnh nói: "Có lẽ ngươi không biết, lần này cho ngươi dẫn binh đi tương trợ Tây Hoa vốn là tạo cơ hội cho ngươi. Đáng tiếc ngươi đã hủy diệt tâm ý của bổn cung." Nàng quăng trường kiếm trong tay xuống cạnh chân hắn, "Ngô tướng quân là quân nhân, nên có tôn nghiêm của quân nhân. Bổn cung không muốn xử trí ngươi, ngươi tự mình làm đi."
Ngô Trinh nghe vậy ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng, mặt xám như tro tàn, "Quân thượng tha mạng, chẳng lẽ Quân thượng thật sự vì mấy câu nói nhăng cuội của thuộc hạ lúc say rượu mà xử thuộc hạ tội chết sao?"
An Ninh Hề lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, vất xuống cạnh chân hắn, "Thêm cái này nữa, đã đủ xử ngươi tội chết chưa?"
Hiển nhiên Ngô Trinh đã ý thức được điều gì đó, bắt đầu run run nhặt tờ giấy lên, mở ra xem xong, suy sụp ngồi sững sờ trên đất. Mấy phó tướng bên cạnh cũng mang vẻ mặt kinh hoàng.
"Được lắm! bổn cung thật sự không nghĩ tới, thì ra Ngô tướng quân tính toán cuốn cả Hoắc Đô đốc vào. Hoắc Đô đốc luôn luôn trung tâm tuyệt đối với bổn cung, thế mà ngươi lại kêu y khởi binh tự lập. Hừ, ngươi cho là ngươi đang giúp y? Đây là ngươi đang hại y!"
Cả người Ngô Trinh vô lực ngã phủ phục xuống đất, đầu cúi rạp trên đất, "Thuộc hạ... Biết tội."
An Ninh Hề hơi cong môi, "Tốt lắm." Nàng xoay người nhìn Yến Lạc, lặng lẽ cầm tay cô, viết lên lòng bàn tay chữ "Dực". Yến Lạc hiểu được, gật đầu nhẹ với nàng, sau đó vô thanh vô tức lui về phía sau vài bước, nhanh chóng ẩn thân trong bóng đêm, nhắm thẳng quân doanh Tây Hoa mà đi.
An Ninh Hề nhìn chằm chằm mấy phó tướng kia, giọng nói lạnh băng từ từ vang lên: "Bổn cung tự nhận từ lúc tỉnh lại sau khi bị thương luôn cần cù chăm lo chính sự. Nam Chiêu đi đến bước như hiện nay, bản thân bổn cung không thẹn với lương tâm. Mấy vị tướng quân đều là người từng trải bao trận chiến trốn sa trường, hẳn là hiểu thế cục hiện tại của thiên hạ ra sao. Bây giờ các vị chưa thực sự ra chiến trường mà đã thấp thỏm phập phồng, thậm chí còn đại nghịch bất đạo, thử hỏi Nam Chiêu phải dựa vào sự bảo vệ của các ngươi như thế nào đây? Các ngươi làm như vậy sao có thể không khiến cho dân chúng Nam Chiêu những người kỳ vọng cao ở các ngươi thất vọng chứ?"
Đầu mọi người càng cúi thấp, thần sắc xấu hổ. Bốn bề chìm vào yên lặng.
Sau một lúc, An Ninh Hề giương mắt nhìn doanh địa Tây Hoa rồi rũ mắt nhìn Ngô Trinh, "Ngô tướng quân đã biết tội, thế sao còn chưa ra tay?"
Thân mình Ngô Trinh chấn động, tay run run vươn ra nhặt trường kiếm cạnh chân. Cho đến lúc này hắn mới có chút hối hận, mới nhớ tới người nhà của mình.
An Ninh Hề chăm chú theo dõi động tác của hắn, trên mặt không có lấy một chút dao động.
Hai tay Ngô Trinh nâng trường kiếm lên, cúi lạy An Ninh Hề, "Thuộc hạ tạ thánh ân của Quân thượng." Rồi sau đó tay phải cầm kiếm, nhắm mắt ngửa cổ chuẩn bị tự vẫn.
"Đang xảy ra chuyện gì vậy?"
Giọng nói ôn thuận truyền đến. Động tác tay của Ngô Trinh dừng lại, mở mắt ra nhìn về phía phát ra âm thanh. Cái tên nam sủng luôn bị hắn khinh thường đang nhìn bên này cười đầy ôn hòa. Y chậm rãi đi tới, mặc áo giáp màu đen, dưới ánh sáng của ngọn lửa, nó như thể bầu trời trên chín tầng mây giáng xuống trần gian.
"Sao Ninh Hề lại đột ngột đến đây?" Phong Dực đến bên cạnh An Ninh Hề cười hỏi nàng.
An Ninh Hề nhìn y, giọng nói vẫn lạnh như băng, "Vì tiêu trừ tai hoạ ngầm mà đến."
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Phong Dực đã hiểu được phần nào.
Phong Dực quay đầu nhìn Ngô Trinh đang nhìn mình chăm chú quỳ dưới đất, khẽ lắc đầu với An Ninh Hề, "Bỏ đi, Ngô tướng quân cũng vì muốn tốt cho Nam Chiêu thôi. Ngài ấy liên tiếp ngỏ ý muốn tương trợ Tây Hoa, nhưng đều bị ta ngăn cản, là ta không đúng trước."
Ngô Trinh kinh ngạc nhìn y, không rõ vì sao y muốn cầu tình thay mình.
An Ninh Hề vẫn kiên trì: "Hắn nói ngài chính là nam sủng, lời nói đầy mạo phạm, ngài vẫn còn cầu tình thay cho hắn?"
Phong Dực cười, "Ban đầu ta vốn làm nam sủng, chuyện này có gì mà không thể nói, hơn nữa nàng đã đính thân với ta, người khác nói gì đâu cần phải để ý?"
Ngô Trinh rũ mắt, trong lòng xấu hổ không chịu nổi.
An Ninh Hề nhìn thấy thần sắc của hắn, sắc mặt thoáng dịu đi. Lúc nàng nhìn về phía Phong Dực, mơ hồ mang theo một tia tán thưởng.
"Tuy rằng ngài cầu tình thay cho hắn, nhưng hắn vẫn bất mãn với Tây Hoa, có nhiều bất mãn với bổn cung, giữ hắn lại sau này sẽ trở thành mầm tai họa."
Thân mình Ngô Trinh hơi run lên, càng cúi đầu thấp.
Phong Dực thở dài một hơi, "Chắc do uống rượu lỡ lời, tin chắc rằng sau này Ngô tướng quân sẽ không tái phạm nữa. Chỉ là trong quân nghiêm cấm uống rượu, Ngô tướng quân tự đi lĩnh quân pháp là được."
An Ninh Hề hừ một tiếng, "Vậy chẳng phải quá dễ dãi cho hắn ư?"
Phong Dực cười đến gần nàng, sửa lại phần tóc bị loạn cho nàng, "Ninh Hề hãy nghĩ tới người nhà của hắn. Nếu biết hắn chết, người nhà của hắn sẽ đau lòng đến mức nào."
Động tác bất ngờ của Phong Dực khiến An Ninh Hề hơi xấu hổ. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua biểu cảm của Ngô Trinh, biết đã đến lúc.
"Một khi đã như vậy, vậy cứ theo lời ngài nói đi, lần này tha cho hắn, nhưng chỉ một lần này thôi!"
Cả người Ngô Trinh chấn động mạnh. Hắn ngẩng đầu lên nhìn An Ninh Hề một cách không dám tin, "Quân thượng..."
An Ninh Hề khoát tay, "Ngươi nhớ kỹ, hôm nay nếu không phải Phong tướng quân cầu tình thay ngươi, ngươi đã sớm không còn trên nhân thế rồi. Phải biết rằng tội ngươi phạm phải là tội lớn đến cỡ nào!"
Ngô Trinh lại cúi đầu, miệng không ngừng ‘vâng với dạ’.
An Ninh Hề nhìn một vòng chung quanh, giọng nói nghiêm túc: "Ngô Trinh tự lĩnh một trăm quân côn, tạm thời quay về Nam Chiêu đợi mệnh. Từ giờ quân đội ở đây sẽ do Vũ Duệ tiếp quản. Những người còn lại đều lĩnh năm mươi quân côn, phạt một năm bổng lộc."
Mọi người vội vàng tạ ơn, "Tạ thánh ân của Quân thượng."
An Ninh Hề phân phó xong, quay đầu nhìn lướt qua Phong Dực gật gật đầu với y. Nàng dặn dò Vũ Duệ xử lý chuyện tiếp theo xong liền rời khỏi nơi này cùng Phong Dực. Yến Lạc đi theo phía sau hai người, luôn duy trì khoảng cách nhất định.
Khi hai người đi ra khỏi doanh địa của Nam Chiêu, Phong Dực vừa một tay đỡ An Ninh Hề dẫn nàng đi trong màn đêm, vừa cười nói: "Lần này Ninh hề đã thật sự cho ta một món nợ nhân tình rồi."
Trong bóng đêm, An Ninh Hề thấy không rõ thần sắc của y, nhưng nghe ra sự vui sướng trong lời nói của y. Bản thân cũng cười nói, "Vậy ngài phải nắm cho thật chắc. Thời điểm đến đây, may sao vừa vặn để ta nghe được những lời nói kia của hắn."
Phong Dực nắm thật chặt tay nàng, "Ninh Hề cố ý đến đây vì chuyện này?"
An Ninh Hề dừng một chút, "Coi như vậy đi. Ta sợ chuyện của Ngô Trinh sẽ gây ra bất lợi cho chiến sự giữa ngài và Đông Việt, thật sự lo lắng nên đã đến đây."
Bất quá hiện tại hẳn là có thể yên tâm rồi. Trải qua ‘kẻ xướng người hoạ’ của hai người này, phỏng chừng Nam Chiêu sẽ không còn người sinh sự nữa, ngược lại sẽ càng thêm tôn trọng quân đội Tây Hoa.
Phong Dực không trả lời, xung quanh chìm vào yên tĩnh. Phía trước đã có thể thấy được nhiều ánh lửa, doanh địa Tây Hoa ở ngay trước mặt. An Ninh Hề đột nhiên cảm thấy bên hông căng cứng, Phong Dực ôm lấy nàng đến gần sát y, tiếng thở dài dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu: "Ninh Hề, nàng giúp ta nhiều như vậy chỉ càng khiến ta hãm sâu thêm mà thôi..."
Trong lòng An Ninh Hề trào ra một trận kích động, vừa định đẩy y ra đã cảm thấy Phong Dực cúi mặt xuống, đôi môi mềm mại dừng lại trên trán nàng.
An Ninh Hề đột nhiên nhớ lại lần khi mới tỉnh lại. Vì nàng muốn thử y nên đã triệu y thị tẩm, hai lần cùng là một người, nhưng lại như thể không phải là cùng một người. Mà lúc này nàng đã hoàn toàn sửng sốt, cả người cứng ngắc, dường như không thể cử động được lấy một cái.
Phong Dực cảm giác được sự căng thẳng của nàng, khẽ cười cười, "Ta nhớ ra có thứ này muốn tặng cho nàng." Hắn nới lỏng vòng tay ôm eo nàng, nắm tay nàng đi về phía quân doanh. An Ninh Hề theo bản năng muốn tránh nhưng không sao tránh được.
Phong Dực dắt nàng đi thẳng tới trướng lớn, binh lính trong doanh nhìn thấy thế đều kinh ngạc không thôi, nhưng chỉ dám vụng trộm nhìn một cái rồi dời mắt đi ngay, qua đó có thể thấy được quân kỷ rất nghiêm minh. Yến Lạc theo tới cửa trướng lớn liền dừng bước.
Vào trướng, Phong Dực chỉ vào góc chứa vũ khí, "Ở đó." Sau đó tiếp tục kéo nàng tới gần.
Tầm mắt của An Ninh Hề dừng lại ở giữa một cái giá gỗ, có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía Phong Dực, "Cái này... cho ta?"
Phong Dực cười gật gật đầu, "Không sai, đây là đặc biệt làm cho nàng."
An Ninh Hề quay đầu nhìn về phía giá gỗ, treo trên nó chính là một bộ áo giáp. Cả bộ áo lấp lánh màu bạc sáng bóng. Nàng tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm nó lên, nói có chút khó tin: "Sao nhẹ vậy? Nhìn qua dường như rất nặng."
Phong Dực cười nhẹ vài tiếng, "Ta đã nói là đặc biệt làm cho nàng mà, sao có thể là đồ bình thường được."
An Ninh Hề xoay mặt nhìn về phía y, trong mắt mang theo cảm kích, "Ngài thật có lòng, đa tạ."
Phong Dực đi qua nắm lấy tay nàng, khẽ cười nói: "Giữa ta và nàng cần gì nói tiếng cảm ơn."
An Ninh Hề nhìn thẳng vào mắt y, rốt cuộc vẫn rũ mắt xuống, "Ta phải đi rồi, ở Nghĩa Dương còn có chiến sự."
Phong Dực khẽ nhíu mày, thầm thở dài một tiếng, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo ý cười, chỉ bộ áo giáp, "Ta sẽ chờ nàng mặc bộ áo giáp này hội hợp ta ở Trường An."
Có thế An Ninh Hề mới ngước mắt lên, nhẹ nhàng cười gật đầu, "Nhất định."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.