Chương trước
Chương sau
Edit: Thanh Liên
Beta: TieuKhang
An Ninh Hề nói ba ngày nữa sẽ tổ chức tiệc mừng sinh nhật, trong vương cung Nam Chiêu liền trở nên bận rộn vô cùng. Vì trưởng công chúa vừa qua đời không lâu, An Ninh Hề nhắc nhở không cần tổ chức quá linh đình, lễ nhạc ca múa cũng đều miễn cả.
Bữa tiệc này vẫn được tổ chức ở điện Phù Minh, chỉ khác là lần này không có Tri Ngọc đứng ra thu xếp giúp nàng, rất nhiều chuyện cần nàng tự mình xử lý, khi đó An Ninh Hề mới biết thì ra tổ chức được một bữa tiệc cũng không dễ dàng gì.
Vừa chập choạng tối, điện Phù Minh đã vô cùng náo nhiệt. Lúc An Ninh Hề và Cơ thái hậu đi vào thì những người khác gần như đã có mặt đông đủ. Vị trí đầu tiên bên trái là Lang Thanh Dạ ngồi tiếp đãi Cố Bằng Hiên. Vị trí tương tự bên phải dành cho hai vị tướng quân Tây Hoa là Lật Anh Thiến và Chu Lập. An Ninh Hề ngồi ở vị trí chính giữa trên thềm ngọc, nhìn phía dưới một lượt, thấy Vũ Chi Duệ ẩn thân sau tấm màn che, mà dáng người xinh đẹp lung linh bên cạnh chắc hẳn chính là Tôn Vô Gia.
Khi bữa tiệc bắt đầu, An Ninh Hề nâng chén trước cảm tạ ân tình của hai nước Bắc Mạnh và Tây Hoa đã đến tương trợ, qua lại đôi ba câu đã uống liền mấy ly rượu. Cơ thái hậu vì chuyện Trung Chu và Nam Chiêu trở mặt mà u buồn sầu muộn, dù cho hoàn cảnh lúc này có vui vẻ bao nhiêu đi nữa cũng không làm bà vui nổi. An Ninh Hề thầm thở dài, hiểu được trong lòng bà không nỡ cắt đứt với Trung Chu nơi quê hương đã nuôi bà lớn, nên cũng đành để mặc bà vậy.
Rượu qua ba vòng, An Ninh Hề còn chưa kịp lên tiếng lệnh cho Tôn Vô Gia đi ra hiến nghệ thì Cố Bằng Hiên đã mở miệng nói, "Quả nhân rất cảm kích tấm lòng của Nữ hầu, nhưng nếu như có thêm mỹ nhân ca múa góp vui thì sẽ càng vui hơn."
An Ninh Hề biết tính hắn phóng khoáng không câu nệ, sợ lời này của hắn sẽ khiến Lang Thanh Dạ không vui, bèn vội nói: "Bắc Mạnh vương nói rất đúng, có điều tỷ tỷ bổn cung vừa mất không lâu trong lòng còn rất đau buồn, vì vậy hôm nay cũng không có chuẩn bị tiết mục ca múa gì, may mắn là Nam Chiêu ta lại có được một cô gái rất giỏi ca múa muốn ra hiến nghệ, không biết Bắc Mạnh vương có hứng thú muốn xem không?"
Cố Bằng Hiên vỗ tay cười, liên tục gật đầu, "Được, được, hầu như có thể nhìn ra được ưu và khuyết điểm của một cô gái qua điệu múa, Nữ hầu mau lệnh cho nàng ấy ra đi."
An Ninh Hề cười cười, hướng tới chỗ Vũ Chi Duệ đang đứng gọi: "Đi ra đi."
Tôn Vô Gia bước ra từ sau tấm màn che, áo trong trên người màu trắng khoác thêm bên ngoài áo lụa màu hồng phấn nhạt, đầu đính trâm cài, bước đi tha thướt nhẹ nhàng, ngọc bội bên hông kêu vang lanh lảnh vui tai, mặt nàng chỉ trang điểm nhẹ nhưng chỉ nhiêu đó thôi đã đủ khiến người ta không thể dời mắt. Rất nhiều đại thần trong triều đã từng đến Lãm Nguyệt lầu, vừa nhìn thấy dung mạo của cô ấy đã lập tức nhận ra ngay.
Cố Bằng Hiên liếc mắt nhìn qua, rồi nhìn An Ninh Hề cười cười, "Không tệ."
An Ninh Hề biết hắn cố tình đùa bỡn nên không thèm để ý, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tôn Vô Gia. Trong tay Tôn Vô Gia đang ôm cây đàn trúc nên không tiện hành đại lễ, đành khom người ra mắt An Ninh Hề, "Tham kiến Quân thượng, chúc Quân thượng ‘phương thọ chi hỉ’." (phương thọ chi hỉ = chúc sinh nhật an lành vui vẻ)
An Ninh Hề nhìn nàng, "Hôm nay ngươi muốn biểu diễn tiết mục gì?"
Ánh mắt Tôn Vô Gia như có như không lướt qua Lật Anh Thiến, khom người nói: "Hôm nay Vô Gia sẽ hiến một ca khúc dâng tặng Quân thượng."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, "Vậy bắt đầu đi."
Tôn Vô Gia đáp vâng, lập tức có cung nhân bê bàn ra cho nàng đặt đàn lên, phía sau bàn còn đặt thêm một tấm nệm mềm. Tôn Vô Gia ngồi quỳ xuống nệm, tay cầm cây thước gõ khẽ lên đàn trúc chuẩn bị biễn diễn. Tuy Tôn Vô Gia sống ở chốn thanh lâu, nhưng lúc này đang ở trong vương cung, trước mắt các trọng thần thế nhưng cô ấy không hề có chút e sợ nào mà rất tự nhiên lướt đàn, tiếng ra rét rắt từ từ vang lên.
An Ninh Hề nghe bài hát này cảm thấy rất đỗi quen thuộc, không nén được bất giác cau mày suy nghĩ lại, đột nhiên nhớ ra đây chính là ca khúc mà ngày trước Tri Ngọc rất thích đàn, có điều khi đó là đàn cổ còn bây giờ đổi thành đàn trúc, trong lúc nhất thời nên nàng mới không nhận ra. An Ninh Hề không nghiên cứu về âm luật, cho rằng đây có lẽ là một ca khúc khá nổi tiếng, lúc này nghe Tôn Vô Gia hát lại ca khúc ấy cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhưng khi nàng lắng nghe cẩn thận lại tiếng ca của Tôn Vô Gia mới nhận ra trong đó còn có ẩn ý khác.
Tiếng đàn ca hợp tấu của Tôn Vô Gia nghe qua thật cũng không có gì đặc biệt, nội dung chỉ đơn giản đang ca ngợi một cô gái có hình dáng tướng mạo xinh đẹp và đức hạnh đoan trang mà thôi. Nhưng có một vài chỗ như vô tình hay cố ý mà cô ấy lại nhấn nhá ngập ngừng nên mới khiến An Ninh Hề chú ý.
Ca khúc đã hoàn thành, ánh mắt An Ninh Hề nhìn Tôn Vô Gia đã trở nên rất có thâm ý, nàng gật đầu cười, "Bài hát rất hay, ngươi tạm ở lại một chút, đợi tiệc kết thúc xong bổn cung sẽ trọng thưởng."
Tôn Vô Gia tươi cười vui vẻ, người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng nàng vì được trọng thưởng nên cười, nhưng chỉ có nàng và An Ninh Hề mới hiểu được ý nghĩa thật sự của nụ cười này.
Đây chính là sự ăn ý ngầm không cần nói ra cũng hiểu.
Sau khi Tôn Vô Gia lui ra, Cố Bằng Hiên mới choàng tỉnh khỏi tiếng ca ngọt ngào kia, vỗ tay khen ngợi: "Người người đều nói con gái Giang Nam vừa xinh đẹp vừa đa tài, hôm nay gặp quả nhiên không phải chỉ là tin đồn."
An Ninh Hề cười, con gái Giang Nam sao? Sợ rằng cô ấy còn chẳng phải là người Nam Chiêu đi.
An Ninh Hề không đáp lại, mà Cơ thái hậu ngồi bên cạnh nghe vậy trong lòng lại có suy nghĩ khác. Con gái bà không phải cũng là con gái Giang Nam sao? Tuy nhân cách của Bắc Mạnh vương có chút phóng túng không chịu sự trói buộc, nhưng bù lại rất tuấn tú anh tài, lại còn là quân chủ một nước như Ninh Hề, hai đứa trẻ này nhìn thế nào cũng thấy vô cùng xứng lứa vừa đôi.
Cơ thái hậu đảo mắt qua lại giữa hai người một hồi, kéo nhè nhẹ ống tay áo An Ninh Hề, nhỏ giọng hỏi: "Ninh nhi, con thấy vị Bắc Mạnh vương này thế nào?"
An Ninh Hề bị bà kéo nên giật mình, thoáng ngớ người sau đó cười nói, "Mẫu hậu lại nghĩ đi đâu thế, Bắc Mạnh vương và nữ nhi mới gặp chưa được bao lâu, vậy mà người đã suy nghĩ sâu xa đến vậy rồi à?"
Cơ thái hậu thấy con bé nói cũng phải, chỉ biết than vắn thở dài chứ không nói thêm gì nữa, nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Một bữa tiệc mà thiếu đi ca vũ góp vui thì cũng mất đi thú vị. Tôn Vô Gia lui ra không lâu buổi tiệc cũng kết thúc. An Ninh Hề căn dặn cung nhân cẩn thận hầu hạ ba vị khách quý từ Bắc Mạnh và Tây Hoa, còn mình thì cáo biệt Cơ thái hậu về thẳng cung Trữ Minh. Vũ Chi Duệ đã dẫn Tôn Vô Gia đến đó chờ.
Sau khi An Ninh Hề bước vào chính điện liền bảo Yến Lạc và Vũ Chi Duệ lui ra ngoài, trong điện chỉ còn nàng và Tôn Vô Gia.
"Có lẽ Quân thượng đã đoán ra được Vô Gia là người ở đâu rồi." Tôn Vô Gia không đợi An Ninh Hề hỏi đã lên tiếng nói trước.
"Không sai, nếu như không phải trong ca khúc ngươi nhiều lần nhấn mạnh hai chữ Tây Hoa, thì bổn cung làm sao biết được hóa ra Lãm Nguyệt lầu mà mình hợp tác lại không hề thuộc về Nam Chiêu."
Tôn Vô Gia cười dịu dàng khom người với nàng, "Quân thượng bớt giận, chuyện này thật ra không giống như Quân thượng nghĩ đâu, nghề nghiệp này của chúng nô tỳ không thể nói thuộc về riêng nước nào cả, nói chung là, chúng nô tỳ chỉ nguyện trung thành với công tử mà thôi."
An Ninh Hề hơi nhíu mày, nàng đã đoán ra được người đó là ai rồi nhưng vẫn hỏi lại: "Công tử mà ngươi nói là ai?"
Tôn Vô Gia nhìn nàng cười mờ ám, "Dĩ nhiên là Tri Ngọc công tử đã từng hầu hạ bên cạnh Quân thượng, cũng chính là Phong Dực tướng quân hiện tại."
An Ninh Hề khẽ cười, "Quả nhiên là thế! Vậy hôm nay hắn sai ngươi đến rốt cuộc là vì chuyện gì?"
Tôn Vô Gia lấy từ trong ngực ra một phong thư, hai tay dâng lên, "Vô Gia đến mừng sinh nhật Quân thượng là chuyện thứ nhất, những chuyện còn lại đều nằm rõ hết trong lá thư này. Công tử nói muốn tránh tai mắt của người khác cho nên mới chuyển thư qua Lãm Nguyệt lầu."
An Ninh Hề khẽ gật đầu, nhận lấy phong thư đi tới bàn tròn ngồi xuống rồi mở ra đọc.
Quả nhiên là nét chữ của Phong Dực, tuy có chút thay đổi, nhưng vẫn giống với nét chữ trên bản tiễn phổ kia. Nàng cẩn thận đọc hết, khóe môi từ từ mỉm cười. Sau khi xem xong nàng gấp lá thư lại, nhìn Tôn Vô Gia hỏi: "Nếu công tử nhà ngươi đã đưa ra lời đề nghị này, hắn có thể làm chủ được không?"
Tôn Vô Gia gật đầu, "Đó là chuyện đương nhiên. Thực không dám giấu, nếu như chỉ cần công tử đồng ý, nói không chừng Tây Hoa vương sẽ lập tức thoái vị nhường ngôi vương cho người, Quân thượng có thể yên tâm, hiện tại công tử đã là chủ nhân chân chính của Tây Hoa."
Nụ cười trên môi An Ninh Hề lúc này rạng ngời hơn bao giờ hết, gật đầu với cô gái, "Nếu đã vậy, bổn cung sẽ chấp nhận lời đề nghị của công tử nhà ngươi, kết đồng minh với Tây Hoa."
Tôn Vô Gia thấy mục đích chuyến đi đã thành công, liền tươi cười khom người với nàng lần nữa, "Cảm tạ vì Quân thượng đã đồng ý, Vô Gia cuối cùng đã hoàn thành được sứ mệnh."
An Ninh Hề nghe vậy rất lấy làm thắc mắc, "Lẽ nào ngươi nghĩ bổn cung sẽ từ chối sao?"
Tôn Vô Gia lắc lắc đầu, chỉ cười không nói. Nàng nào có lo lắng gì đâu, người thấp thỏm lo âu mà công tử nhà nàng kia. Vì không biết mình mang sao Đế vương, nên đương nhiên Phong Dực không biết An Ninh Hề là vì chuyện đó mới có ý trợ giúp hắn, càng không cần nói đến chuyện kết minh. Nhưng vì Nam Chiêu còn có một vị Bắc Mạnh vương đang ở đây nữa, cũng khó trách hắn lại lo ngại An Ninh Hề sẽ không đồng ý.
Tôn Vô Gia nhớ tới lời Phong Dực căn dặn nên lại hỏi một câu: "Quân thượng dự định khi nào khởi hành đi Tây Hoa?"
Đúng là trong thư có nhắc tới chuyện mời An Ninh Hề đến Tây Hoa để ký kết minh ước, đây cũng là nguyên nhân An Ninh Hề hỏi Phong Dực có nắm được thực quyền hay không, dù sao muốn mời quân chủ một nước tới không phải chỉ nói suông là được.
Thấy Tôn Vô Gia không yên lòng dò hỏi mình, An Ninh Hề cười cười, "Yên tâm, nếu bổn cung đã đồng ý kết minh với Tây Hoa thì nhất định sẽ đi, đợi mấy ngày nữa bổn cung sắp xếp xong chuyện của Nam Chiêu sẽ lập tức khởi hành."
Tôn Vô Gia yêu kiều cười, "Vô Gia hỏi như thế là vì còn một chuyện nữa muốn nhờ Quân thượng. Không biết lần này đi Tây Hoa Quân thượng có thể cho Vô Gia đi cùng được không."
An Ninh Hề ngạc nhiên nàng, "Ngươi muốn về Tây Hoa?"
Tôn Vô Gia gật đầu, "Nô tỳ vốn là người rày đây mai đó, đi khắp xứ người, nhưng đã ở lại Nam Chiêu khá lâu rồi nên giờ muốn trở về Tây Hoa, không biết Quân thượng có đồng ý không?"
An Ninh Hề nhớ tới ngày đó khi nghe cô ấy hát câu ‘Tri kỷ nơi đâu trong biển người, đi đến cùng trời cuối đất vẫn không chốn về’, lòng cũng thầm có chút hâm mộ. Mặc dù cô ấy lưu lạc chốn phong trần nhưng vẫn giữ được tâm hồn phóng khoáng, lòng không lo nghĩ, thích làm gì thì làm, một cô gái có cuộc sống như vậy thật đáng hâm mộ.
An Ninh Hề đồng ý thỉnh cầu của cô ấy, sau đó gọi Vũ Chi Duệ vào dặn hắn đưa Tôn Vô Gia an toàn về Lãm Nguyệt lầu.
Sau khi Tôn Vô Gia rời đi, nàng lấy thư ra đọc lại một lần nữa. Phong Dực đột nhiên ngay lúc này đề xuất kết đồng minh thật là đúng lúc. Nàng hiểu được sở dĩ Phong Dực bảo Tôn Vô Gia đích thân đi, ngoại trừ tránh tai mắt của người khác, nguyên nhân quan trọng hơn chính là hắn muốn thể hiện thành ý của mình. Nếu hắn không để Tôn Vô Gia tự đến nói rõ thân phận thì có lẽ nàng sẽ không bao giờ biết được thì ra Lãm Nguyệt lầu từ lâu đã là của hắn.
An Ninh Hề đi tới cạnh cửa sổ ngước nhìn vầng trăng lạnh lẽo trên cao, lòng thầm nghĩ: Đông Việt và Tây Hoa vẫn còn đang giằng co, lúc này nàng đi Tây Hoa không biết có thích hợp không.
Đứng bên cửa sổ hồi lâu, đến khi cảm thấy trên người lành lạnh An Ninh Hề mới choàng tỉnh, mới phát hiện thì ta mình đã đứng thẫn thờ lâu như vậy. Nàng gọi Yến Lạc, nói với cô ấy mình muốn đi nghỉ, nói xong liền đi thẳng vào nội điện. Yến Lạc gọi cung nhân chuẩn bị nước nóng cho nàng, An Ninh Hề rửa mặt xong định lên giường đi ngủ thì phía cửa điện lại vang lên tiếng của Vũ Chi Duệ, "Quân thượng, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo."
An Ninh Hề đành mặc quần áo lại chỉnh tề, đi ra ngoài bảo Yến Lạc mở cửa.
Vũ Chi Duệ sau khi vào cửa liền chắp tay với An Ninh Hề, rồi đến gần vài bước nhỏ giọng nói: "Quân thượng, khi nãy lúc thuộc hạ từ Lãm Nguyệt lầu trở về đã cứu được một người, thuộc hạ đã đưa người nọ vào trong cung, Quân thượng có muốn gặp không?"
An Ninh Hề cảm thấy chuyện có gì đó kỳ lạ, Vũ Chi Duệ làm việc luôn cẩn thận, nhất định sẽ không tùy tiện dẫn người lạ vào cung, nghĩ vậy nên gật đầu, "Dẫn người đó đến thư phòng chờ, bổn cung sẽ đến ngay."
Vũ Chi Duệ lập tức quay người đi làm. An Ninh Hề trầm ngâm một lúc mới cất bước đi tới thư phòng, Yến Lạc cũng đi theo phía sau.
An Ninh Hề đang thắc mắc không biết rốt cuộc người nọ là ai, nhưng khi vừa bước vào cửa mới biêt được thì ra là người quen.
Không ngờ người trước mắt lại chính là thừa tướng Tiêu Dật - Đông Việt, cũng là phụ thân của Tiêu Như Thanh.
An Ninh Hề nhìn khuôn mặt trước kia đĩnh đạc nay chỉ còn vẻ tiều tụy hốc hác, nhìn người đã từng kiêu ngạo ngẩng cao đầu nay lại quỳ gối trước mình, đột nhiên cảm thấy cực kỳ thú vị. Nàng nhếch môi cười lạnh, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, tất cả những người ở Đông Việt đã từng nợ nàng, cuối cùng cũng sẽ có một ngày giống như Tiêu Dật lúc này vậy, đều sẽ quỳ rạp dưới chân nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.