Triệu Viện lạnh lùng hỏi: “Tiêu Sơn, ngươi còn định để ta chịu trói bao lâu?”
Tiêu Sơn vội vàng gạt bỏ các loại mơ mộng, luống cuống tay chân đi qua, cởi bỏ dây thừng trói hai tay Triệu Viện, lại đưa tay tháo xuống mảnh vải đen che mắt y.
Thời điểm Triệu Viện mở mắt ra, thấy là một vị tướng quân trẻ tuổi, người mặc giáp sắt, áo choàng màu đỏ, bên hông đeo trường kiếm.
Trên người Tiêu Sơn, toát ra một loại sát khí ác liệt không cách nào che dấu được, cùng với cái người đứng dưới pháo hoa năm đó, hoàn toàn bất đồng. Mặc dù dung mạo vẫn vậy, vẻ mặt giống nhau, nhưng trên người không còn nửa điểm bóng dáng ngây ngô của trước kia, chỉ có những người đi ra chiến trường, chân chính trải qua cuộc chiến tàn khốc, chính tay đâm qua vô số kẻ địch, mới có thể phát ra loại hơi thở này.
Tuy rằng khóe mắt Tiêu Sơn, đều tràn đầy tươi cười, nhưng trên người hắn, loại mùi máu này, lại không cách nào xóa đi được.
Trải qua hơn một năm nhớ nhung, hiện tại người này xuất hiện ở trước mặt mình, Triệu Viện có chút không muốn dời mắt. Y thấy được, trên gò má Tiêu Sơn, có một vết sẹo dài nhỏ, mặc dù đã khép lại thật lâu, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra, nhưng Triệu Viện rồi lại cảm thấy đau lòng một trận.
Thời điểm Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn, Tiêu Sơn cũng đang nhìn Triệu Viện.
Những ngày này ở Kinh thành đã xảy ra nhiều chuyện, Tiêu Sơn đã sớm biết, trên mặt Triệu Viện lộ vẻ phong sương (*khó khăn, gian nan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/595011/quyen-3-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.