Thiệu Hưng năm thứ hai mươi mốt, mùa hè tháng sáu.
Quân đội Tín Dương, biên giới Tống Kim.
Nơi này là khu vực đồi núi, phương Bắc là vùng đồng cỏ hoang vu trải dài, phía Nam lại là núi đồi lởm chởm, đang là giữa hè, ba ngày trước, một trận mưa lớn đã giải quyết xong vấn đề hạn hán. Cỏ cây sống lại, bốn phía xanh ngắt, cỏ dại đã héo úa, sau một đêm mưa lại lần nữa ló đầu lên, hiện tại đang ở ven đường đung đưa theo gió.
Một nhóm ba người từ trong sơn cốc ngoằn ngoèo đi ra, thẳng đến vùng đồng cỏ bát ngát ở phương Bắc, ven đường có mấy đứa nhỏ tụm năm tụm ba, lưng đeo giỏ trúc, trong tay cầm xẻng nhỏ, đào rau dại ở ven đường, xén cỏ dại.
Tiếng vó ngựa lộc cộc truyền đến từ đường đất phía xa, đám trẻ con đều nhao nhao nhìn về hướng đó. Hai bên chỗ nọ đều là dốc núi bẳng phẳng, đường đất lại uốn thành một vòng tròn, chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa, rồi lại không nhìn thấy người.
Đám trẻ con đều trông mong, đợi người cưỡi ngựa tới.
Tiếng vó ngựa đến gần, một đội kỹ binh chậm rãi đi ra từ sơn cốc, người dẫn đầu mặc giáp sắt, đầu đội Hồng anh (* 红缨 nón có chùm tua màu đỏ ở trên.),lưng đeo trường cung, trong tay cầm một thanh thương sắt, phía sau hắn là hơn hai mươi kỵ binh mặc quân trang, cách ăn mặc đều giống nhau, chia thành hai đội, hành động chỉnh tề, trước ngực có miếng hộ tâm, khắc hai chữ “Tín Dương”.
Đứa nhỏ vừa nhìn thấy người đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/595005/quyen-3-chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.