Tiêu Sơn cười nhẹ một tiếng, nói: "Không biết quấy rầy bệ hạ, là tội gì, phải bị phạt như thế nào đây?"
Triệu Viện bị những lời này của Tiêu Sơn làm cho bừng tỉnh, đột nhiên ý thức được mình có bao nhiêu thất thố, y nhặt lên quyển sách bị rớt lên mặt bàn, sau khi cất đi, lúc này mới đứng dậy, đi về phía Tiêu Sơn, ở trước mặt hắn thì dừng lại, nói: "Ta còn đang nghĩ Ngạc Châu tuyết có rơi nhiều hay không, ngươi ở đó như thế nào, ai ngờ vừa nhấc mắt, ngươi đã đứng trước mặt ta rồi."
Tiêu Sơn cười hì hì nhìn Triệu Viện, nói: "Thật là trùng hợp, vừa vặn thượng ti (*cấp trên) phái thần tới đây tham dự đại triều hội, liền ghé qua nhìn một chút."
Triệu Viện hỏi hắn tới Lâm An lúc nào, đi đường có thuận lợi hay không, đã ăn gì chưa. Thời điểm nghe hắn nói còn dẫn theo một tiểu cô nương tám tuổi, Triệu Viện liền mời Lý Phượng Nương tới đây ở: "Phòng trống ở Vương phủ rất nhiều, ngươi ở Lâm An cũng không có chỗ nào để đi, lần này đến cũng phải ở hơn mười ngày, không bằng các ngươi cùng đến đây ở. Tuổi Du nhi cùng vị Lý cô nương kia cũng không sai biệt lắm, còn có thể chơi cùng nhau."
Tiêu Sơn tuyệt đối không muốn Lý Phượng Nương có quan hệ cái lông gì với Triệu Viện, hắn tìm cớ từ chối lời mời của Triệu Viện: "Quan viên địa phương mà lén lút kết thân cùng Điện hạ quả thật không tốt lắm, ta cũng không tiện ở chỗ này."
Triệu Viện làm sao không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/595001/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.