Giọng Hàn Thế Trung mang theo lạnh lùng đáng sợ: "Phái ngươi đi làm cái gì? Nếu như không trả lời thành thật, mạng nhỏ liền để lại chỗ này!" Nếu là bình thường có người ở trước mặt Tiêu Sơn nói những lời này, hắn sẽ cười một tiếng; nếu như là những người khác ở trước mặt hắn nói như vậy, hắn cũng sẽ không cảm thấy bất luận cái gì khẩn trương, ngay cả thời điểm đối mặt với Tần Cối, Tiêu Sơn cũng chưa từng có loại cảm giác đương đầu với nguy hiểm. Bởi vì tuy rằng Tần Cối hại chết nhiều người, nhưng không tự tay giết, ít nhất, không ở trong trận chiến tự tay chặt đứt đầu đối phương treo bên hông mình. Nhưng vị Tướng quân râu tóc hoa râm ở trước mặt này, hai mắt phát sáng, thần sắc lạnh lùng, rồi lại có. Trên người của ông, không ngừng tỏa ra hơi thở của một người đã chìm trong bể máu cùng mạng người một thời gian dài. Tiêu Sơn tin rằng những lời này của Hàn Thế Trung, nhất định không phải chỉ mang tính uy hiếp đe dọa, càng không phải là lời nói suông mà thôi. Trên người đối phương đã lộ ra sát ý, thậm chí không khí xung quanh như muốn đông lại, lời Hàn Thế Trung nói chính là thật. Tiêu Sơn càng tin tưởng, ở thời điểm này có giải thích gì, cũng là uổng công. Cho dù hắn có đưa ra một ngàn chứng cứ mình và Tần Cối không có quan hệ, cũng tuyệt đối khó có thể lấy được sự tin tưởng của Hàn Thế Trung, huống chi hiện tại hắn ngay cả một lý do cũng không nói ra được. Tiêu Sơn đối mặt với Hàn Thế Trung, chậm rãi mở miệng, ngữ khí bình tĩnh, nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Chiến tranh là sự tiếp nối chính trị." Hàn Thế Trung sững sờ: "Cái gì?" Tiêu Sơn nói tiếp: "Là sử dụng bạo lực ở mức độ cao nhất, mục tiêu là kẻ địch không có sức chống cự, muốn kẻ địch phục tùng theo ý muốn của ta, nhất định phải khiến cho kẻ địch lâm vào tình cảnh so với sự hy sinh của chúng ta thì phải càng thêm bất lợi, loại bất lợi này ít nhất phải biểu hiện ra ngoài cũng không thể chỉ là tạm thời... phải tiêu diệt quân địch, phải chiếm lĩnh lãnh thổ của quân địch, chỉ cần kẻ địch vẫn chưa bị chinh phục, như vậy không thể cho rằng chiến tranh đã chấm dứt." Hàn Thế Trung hoàn toàn ngây ngẩn cả người, không rõ vào lúc này Tiêu Sơn bỗng nhiên lại trả lời một nẻo, nói về những thứ mình có chỗ hiểu chỗ không nhưng lại có hiểu biết hoàn toàn chính xác. Tiêu Sơn cảm nhận được hơi thở sát phạt trên người đối phương đang từng chút từng chút biến mất, giọng nói cùng ngữ điệu của hắn lại càng thêm bình thản, nỗ lực hồi tưởng lại tác phẩm văn học kinh điển mà mình từng đọc đến thuộc lòng, sinh viên khi vào trường quân đội đều phải đọc qua một quyển sách —— 《 chiến tranh luận 》Clausewitz. Đây là một tác phẩm lý luận quân sự vốn tập hợp trí tuệ qua nghìn năm chiến tranh lịch sử, không chỉ có trình bày và phân tích về phương diện chiến lược (*có liên quan đến cục diện chiến tranh),mà còn nghiên cứu về phương diện chiến thuật (*nguyên tắc và phương pháp tiến hành chiến tranh),xây dựng quân đội thời cận đại, tư tưởng chiến tranh, phần lớn đều tập hợp trong quyển sách này. Khách quan mà nói về《Binh pháp Tôn Tử 》, quyển sách này khai thác sâu hơn, càng thêm thích hợp để học tập và chỉ huy chiến đấu. Tiêu Sơn không cách nào biện bạch cho thân phận của bản thân, càng không có cách nào giải thích tại sao mình lại muốn theo dõi Hàn Thế Trung. Hắn hy vọng thông qua việc lý luận về cảnh giới cao nhất trong quân sự, để đả động đến tâm của vị Tướng quân đã quanh năm chinh chiến chốn sa trường, khiến cho ông tin tưởng mình. Loại hành vi này là một trong mười kiểu hành vi giả B (*đạo đức giả),nhưng Tiêu Sơn lại không có lựa chọn nào khác.《Binh pháp Tôn Tử》phụ nữ và trẻ em ai cũng biết,《 Lục thao 》thì chính mình chưa quen, tài liệu của Đại Tống 《 Vũ kinh tổng yếu 》lại không đủ rung động. (*Lục thao: là một tác phẩm binh pháp tương truyền do Khương Tử Nha đầu đời nhà Chu sáng tác. Đây được coi là một trong những bộ binh pháp đầu tiên của Trung Quốc thời cổ đại và là một trong Vũ kinh thất thư hay bảy bộ binh pháp kinh điển của Trung Quốc.) "Phải tối đa hóa lực lượng, phải lấy việc tiêu diệt sức mạnh của kẻ địch làm mục đích chiến đấu duy nhất. Một đạo quân hợp sức chiến đấu, không phải do hậu thuẫn cùng phương tiện vũ trang, mà là niềm tin và ngưỡng mộ, chỉ có một đội quân như vậy, mới có thể chống lại đả kích từ thất bại, thời điểm lâm vào tình huống xấu không đến nỗi tan rã..." Tiêu Sơn bắt đầu móc ruột móc gan nhớ lại những câu kinh điển khiến cho người ta có ấn tượng sâu sắc, thời gian đã hơi lâu, cho dù hắn đã học chăm chỉ nhưng cũng quên không ít rồi. Nhưng cánh tay Hàn Thế Trung đã chậm rãi buông xuống, ngón tay của ông cũng lặng lẽ rời khỏi cơ quan trên ám tiễn. Bởi vì nếu chỉ là một tay sai của Tần Cối, không thể nào có được kiến thức như vậy, càng không có khả năng nghiên cứu sâu về vấn về chiến tranh như thế. Phần lớn tay sai của Tần Cối đều là những kẻ ưu nịnh nọt, là tiểu nhân kém đức kém tài. Là người có kiến thức như vậy, sẽ không cam lòng chỉ làm tay sai cho Tần Cối. Cũng giống như Tần Cối năm đó, không cam lòng làm tay sai cho Trương Tuấn. Tuy rằng cách xa nhau nghìn năm, nhưng kiệt tác kinh điển có thể vượt qua mọi chướng ngại về không gian thời gian, đủ để khiến cho bất luận người nào cảm giác mới mẻ, rung động tâm thần. Đặc biệt là người có kinh nghiệm thực tế như Hàn Thế Trung. Kiến thức mà ông nhận được từ nó, so với Tiêu Sơn hiện tại còn có khả năng lĩnh hội sâu càng thêm sâu. Tiêu Sơn chậm rãi thuật lại tác phẩm kinh điển mà mình đã từng học qua, quân đội hiện đại so với quân đội phong kiến lại có rất nhiều khác biệt, chính là trong việc xây dựng quân đội thì coi trọng và bồi dưỡng tinh thần binh sĩ. Số binh sĩ phong kiến thương vong chỉ cần vượt qua con số một phần mười, cái đó tất nhiên sẽ khiến cho toàn quân tan rã. Nhưng quân đội hiện đại có khả năng thừa nhận tổn thất, nó có thể đạt đến hơn một nửa. Dựa vào lý luận quân sự hoàn toàn mới này để xây dựng quân đội, so với việc người cổ đại không ngừng tôn sùng lời nói "Kỳ mưu phục quốc, nhất nhân chi trí", càng thêm phù hợp với bản chất chiến tranh —— thực lực đối kháng, so đấu tố chất quân đội, đó mới là nhân tố căn bản quyết định thành bại trong chiến tranh. Tiêu Sơn tóm tắt, thuật lại mục tiêu thủ đoạn, lại từ mục tiêu thủ đoạn, nói đến phòng ngự tiến công, thậm chí ngay cả cắm trại cùng tiếp tế hậu cần cũng không bỏ sót. Hắn lượt bớt một vài trận mẫu điển hình, cũng sửa lại một vài chỗ không quá phù hợp với tình hình binh lực hiện tại. Tuy rằng lời nói của hắn cùng với tình huống thực tế vẫn có nhiều chỗ không nhất quán —— dù sao hắn chưa có kinh nghiệm thực tế về chiến tranh, nhưng tác phẩm này bàn luận về những vấn đề kinh điển trong chiến tranh, đã có thể đả động đến Hàn Thế Trung, người đã rong ruổi trên lưng ngựa chiến hơn nửa đời người. Sau khi Tiêu Sơn thuật lại sơ lược nội dung thượng trung hạ của ba cuốn luận bàn về chiến tranh, mặt trời đã ngả về tây. Hàn Thế Trung vẫn đang nghe, trên mặt cũng không lộ ra cảm xúc gì, nhưng trong lòng có rung động là không thể nghi ngờ. Ông lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn nói cái gì?" Tiêu Sơn nói: "Ta không phải người của Tần Cối. Nếu như ta là người của hắn, sẽ không nghiêm túc nghiên cứu binh thư như vậy." Hàn Thế Trung cho rằng người trẻ tuổi trước mắt này sẽ không có khả năng có kiến thức như vậy. Bởi vì ngay cả chính bản thân ông, cũng chưa từng có những suy nghĩ sâu sắc về những vấn đề này như thế. Ông cũng không thích xem binh thư, đánh trận phần lớn là dựa vào kinh nghiệm. Cho nên Hàn Thế Trung hỏi: "Vừa rồi ngươi không đầu không đuôi nói một đống, những lời kia là ai dạy ngươi? Tiêu Sơn nói: "Là sư phụ ta dạy, ta chưa từng ra chiến trường, nhưng ta hy vọng có một ngày, khiến cho mình từ sở học biến thành sở trường. Tần Cối không có khả năng thỏa mãn dã tâm của ta, lão chỉ mang đến tiếng xấu cho ta, cho nên ta cũng không có khả năng dốc sức vì lão." Tiêu Sơn cố ý dùng hai chữ "dã tâm", hắn biết rõ Hàn Thế Trung và Tần Cối có xích mích rất sâu, càng biết rõ trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng khiến cho Hàn Thế Trung sinh ra nửa điểm hảo cảm với mình, đối phương nhất định sẽ nghĩ về những mặt xấu nhất để phỏng đoán chính mình. Cho nên mình cũng không cần phải ném ra lý tưởng khát vọng, so với các loại từ nợ nước thù nhà, dùng "dã tâm" lại càng thích hợp hơn. Hiện tại hắn chỉ cần khiến cho Hàn Thế Trung tin tưởng mình, mình và Tần Cối không phải người một đường là đủ. Hàn Thế Trung nhìn chằm chằm Tiêu Sơn, âm thầm ngẫm lại những lời Tiêu Sơn nói. Hoàn toàn chính xác, nếu như Tiêu Sơn muốn công thành danh toại, không thể nào dựa vào việc khuất nhục cầu xin Tần Cối mà có được. Bất kỳ một người nào có dã tâm, có tài năng có học vấn, muốn trong chiến trường giành được công danh, đều khó có khả năng sẽ đồng ý dùng cái loại phương thức khuất nhục cắt đất đền tiền này để đổi lấy yên bình, bọn họ khát vọng thông qua bản lĩnh trên chiến trường, phương thức cường ngạnh, từ chỗ kẻ địch cướp về những thứ thuộc về mình. Bởi vì Hàn Thế Trung chính là loại người này, cho nên ông càng có thể lý giải được ý tứ của những lời này, thậm chí so với Tiêu Sơn lại càng thêm rõ ràng. Trọn vẹn một khắc (*mười lăm phút),Hàn Thế Trung mới nói: "Ngươi theo dõi ta làm gì?" Tiêu Sơn nói: "Bởi vì ta nghe nói uy danh hiển hách của Phúc quốc công, chỉ dựa vào ba vạn người giữ vững Hoài Đông hơn mười năm, muốn được kết bạn." Hàn Thế Trung nói: "Lúc đón Thái hậu về đã chào hỏi qua, hà tất phải vẽ vời cho thêm chuyện a?" Tiêu Sơn nói: "Tuy rằng sư phụ ta có kiến thức, nhưng sớm qua đời. Ta chưa bao giờ ra chiến trường, vô cùng khát vọng một ngày nào đó trong tương lai có thể thực hiện được sở trường của mình. Phúc quốc công là danh tướng duy nhất hiện nay, nếu được chỉ điểm một chút, suốt đời hưởng thụ." Hàn Thế Trung cao thấp đánh giá Tiêu Sơn một phen, nói: "Lý luận suông, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích. Ngươi về đi, hôm nay coi như ngươi vận khí tốt, ta không giết ngươi." Tiêu Sơn cũng không hy vọng hôm nay Hàn Thế Trung sẽ nói gì đó với mình, hắn hành lễ với Hàn Thế Trung, sau đó quay người đi xuống chân núi. Hàn Thế Trung nhưng lại đứng lặng lẽ thật lâu trước đình Thúy Vi, cũng không nhúc nhích, dưới ánh hoàng hôn, giống như một pho tượng. Tiêu Sơn trở về Vương phủ đã là buổi tối, khí lạnh tháng chín dần xâm nhập vào cơ thể. Hắn dựng cao cổ áo của mình, từ cửa bên hông Vương phủ mà đi vào trong, nhưng khi vào phủ, liền phát hiện bầu không khí trong phủ có chỗ là lạ —— thái giám cung nữ thoáng cái liền nhiều hơn không ít, tất cả mọi người lại còn chụm đầu ghé tai nhau thấp giọng nghị luận, giống như có đại sự gì sắp sửa xảy ra. Tiêu Sơn tùy tiện hỏi một chút, đã biết rõ có đại sự gì rồi. Một chuyện vui —— Triệu Viện sắp đại hôn. Năm nay Triệu Viện đã mười sáu, lại có phủ riêng, vốn nên sớm cưới vợ, nhưng bởi vì Thái hậu vẫn chưa trở về, nên việc này cũng bị bỏ qua. Hiện tại Vi thái hậu đã trở về, Triệu Cấu liền gọi con dâu mình xem trọng qua cho Vi thái hậu xem. Vi thái hậu không quan tâm chuyện triều chính, với việc hôn sự của Triệu Viện cũng không quan tâm, theo lễ tiết gặp qua một lần liền quyết định luôn. Vị hôn thê của Triệu Viện là con gái của Hữu triều tán Lang Quách Nghĩa. Triệu Cấu đã sớm tìm người xem qua bát tự, lúc này được Thái hậu cho phép, liền không kéo dài nữa, chính thức định thân (*hứa hôn). Triệu Viện vẫn chưa chính thức phong làm Hoàng tử, chỉ dựa theo lễ nghi nạp phi của thân Vương bình thường, Triệu Cấu xuất tiền, ban thưởng cho Quách gia vạn lượng bạch kim, lại cừu hai mươi con, rượu hai mươi vò, ngựa bốn mươi con, còn vải vóc tơ lụa nhiều không đếm được, chuỗi ngọc trân châu hổ phách, trâm cài ngọc cái loại, làm lễ ăn hỏi, xác định thời gian, liền sang tháng giêng năm sau đại hôn. Tiêu Sơn có chút giật mình, lúc trước hắn nghe Triệu Viện đề cập qua chuyện sắp thành thân, nhưng chỉ cảm thấy với một đứa nhỏ mười sáu tuổi thì có gì mà ồn ào. Chờ đến khi hắn nhìn thấy thái giám đã bắt đầu đi tới đi lui trang hoàng Vương phủ, lại còn dọn sạch tẩm các, thời điểm tích cực chuẩn bị, mới giật mình nhận ra ở thời đại này, Triệu Viện cũng đã được xem là một người trưởng thành, có người ở vào tuổi của y, đã có con nhỏ gọi cha rồi. Sau khi Tiêu Sơn nghe đám thái giám trong phủ lén lút nghị luận, mới biết được tại sao hôm nay lại đặc biệt kỳ quái. Thì ra hôm nay phụ thân bên nhà gái đến đây tạ ơn, mấy vị thái giám nhiều chuyện đang lén lút suy đoán trong đám tùy tùng của Quách đại nhân có nha hoàn thiếp thân của Vương phi tương lai lẫn vào trong đó hay không, bởi vì trong đó có một tên tiểu tư đặc biệt thanh tú xinh đẹp, nhìn giống như một cô nương. Hiện tại Chu Hi – người khởi xướng lý luận giới hạn giữa nam và nữ chỉ mời mười hai tuổi, nam nữ cũng không đề phòng nghiêm ngặt như ở thời hậu thế. Dân gian có nhiều tập tục như nam nữ sau khi gặp mặt rồi đính hôn, nếu như không hài lòng còn có thể từ hôn, tuy rằng với thân phận của Triệu Viện đã quyết định một khi đính hôn liền không thể để cho nhà gái từ hôn, nhưng bị hôn thê phái người trong khuê phòng của mình đến đây để khảo sát vị trượng phu tương lai là tình huống không phải là hoàn toàn không có khả năng. Tiêu Sơn có chút hối hận, hôm nay vậy mà mình lại đi ra ngoài, nếu không thì có thể nhìn xem người mà đám thái giám đặt cho danh hiệu "tiểu tư thanh tú xinh đẹp" có bộ dạng gì. Nhưng nghĩ lại cảm thấy hôm nay đi ra ngoài một chuyến lại có thể gặp được Hàn Thế Trung cũng vô cùng đáng giá. Chờ đến khi Tiêu Sơn trở về phòng mình, đặt đồ trong tay mình xuống, mới phát hiện mình chưa đưa bóng cho Triệu Viện. Hôm qua người người đều biết Triệu Viện lệnh cho Tiêu Sơn ra ngoài mua bóng, lần này Tiêu Sơn đi gặp Triệu Viện cũng không cần cố kỵ cái gì, sau khi hỏi rõ lúc này Triệu Viện đang ở sân luyện võ, hắn có chút kinh ngạc, trời đã tối rồi, Triệu Viện còn ở chỗ này làm gì? Tiêu Sơn cầm bóng đi về phía sân luyện võ, chỉ thấy chỗ kia đã khôi phục nguyên dạng, bia ngắm được dựng lại, bên cạnh Triệu Viện có hai thị vệ, vài tên thái giám, đang ở nơi đó luyện bắn tên. Sắc trời đã tối, nhìn bia ngắm cũng không còn rõ lắm, Tiêu Sơn nhìn thấy Triệu Viện đã bắn chệch hai ba lần rồi, nhưng vẫn không có ý tứ nghỉ ngơi, liền đứng một bên chờ. Chờ một lúc, Triệu Viện mới quay đầu, nhìn thấy Tiêu Sơn ở một bên, hiển nhiên là cảm thấy rất ngoài ý muốn. Y thu mũi tên, nắm cung trong tay, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?" Tiêu Sơn lấy ra bóng cất trong bao vải, đưa tới trước mặt Triệu Viện, nói: "Ngày hôm qua làm hỏng bóng của Điện hạ, hôm nay bồi thường một cái, hy vọng so với cái cũ không chênh lệch quá nhiều." Triệu Viện nhận bóng, đánh giá, nói: "Ngươi thật sự đi mua hả? Trách không được hôm nay không thấy ngươi." Tiêu Sơn nói: "Phải chúc mừng Điện hạ rồi." Triệu Viện khó hiểu: "Chúc mừng cái gì?" Tiêu Sơn nói: "Điện hạ sắp đại hôn, đương nhiên là một chuyện đáng mừng." Thần sắc Triệu Viện có chút cô đơn, y cúi đầu không có mục đích mà đi về phía trước, nói: "Ngươi nói không sai, coi như là một chuyện vui đi..." Sau khi nói xong những lời này, bên cạnh nhưng không có ai trả lời, Triệu Viện ngẩng đầu, chỉ thấy bên cạnh mình một người cũng không có, thái giám cùng thị vệ thì đi ở phía xa xa, mà Tiêu Sơn đã không còn bóng dáng. Triệu Viện nhìn bóng trong tay mình, giơ chân đá hai cái, so với cái trước thì tốt hơn nhiều lắm. Nhưng, Triệu Viện thầm thở dài một hơi, cất bóng về, trong lòng yên lặng nói: Đáng tiếc đồ tốt, chỉ là sau này ta sẽ không còn chơi nữa. Nếu như ngươi đã khuyên ta không trầm mê vào chơi bóng, lại còn cố ý mua thứ này để làm gì? Tiêu Sơn tặng đồ cho Triệu Viện xong liền rời đi, tâm tư của hắn bây giờ, cũng không đặt trên người Triệu Viện, ngược lại thứ lắc lư qua lại trong lòng, đều là hình ảnh của Hàn Thế Trung, cùng với câu nói kia: "Lý luận suông, nói nhiều hơn nữa cũng vô ích." Đây là lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với vị Tướng quân trải qua trăm trận chiến, đối phương khiến hắn rung động, nếu so với việc Triệu Viện sắp đại hôn thì chuyện này còn mãnh liệt hơn nhiều." Tiêu Sơn nằm trên giường lăn qua lộn lại có chút không ngủ được, đang trong lúc mơ màng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Tiêu Sơn thoáng cái nhảy dựng lên, hỏi: "Ai?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]