Tiêu Sơn vỗ vỗ bả vai Trương Tam, nói: “Được rồi, không cần chờ nữa, chúng ta cũng giả thành bọn họ đi! Dù sao cũng chung một đường, chắc sẽ không vạch trần lẫn nhau! Chúng ta che kín mặt, tuyệt đối không bị người ta nhận ra là người của tiệm dầu!”
Trương Tam mắng: “Bình thường không phải đều có lính tuần tra sao, người trông chừng củi lửa sao? Đến lúc cần lại chẳng thấy một bóng người?”
Y mắng thì mắng, nhưng vẫn lấy ra một cái khăn tay đưa cho Tiêu Sơn, mình thì xé một mảnh trên áo, hai người che mặt, đi đến trước cửa tiệm, Trương Tam cao to, khẽ vươn tay, đã lột xuống một tấm chiêu tử.
Khi y lột xuống chiêu tử thứ hai, đã bị hỏa nhãn kim tinh* của đám đông quần chúng phát hiện.
(*火眼金睛 [Hỏa nhãn kim tinh] Mắt lửa ngươi vàng, có thể xem là 1 phép thần thông của Tôn Ngộ Không. Ý chỉ có thể nhìn thấu bản chất mọi sự, không thể bị vẻ bề ngoài lừa dối.)
Lập tức có người đi tới chất vấn Trương Tam: “Ngươi là ai? Sao lại đi giúp đỡ họ Tần?”
Nhìn Trương Tam ngu ngơ, người nọ liền hừ một tiếng: “Sao ngươi lột chiêu tử xuống? Nói cho ngươi biết, nếu không có chiêu tử, chúng ta cũng tìm được đường!”
“Ngươi che mặt làm gì, không dám gặp người sao?”
“Không phải ngươi cũng che mặt sao?”
Đang nói chuyện, quần chúng vây xem cũng ngày càng nhiều, phần lớn đều bịt mặt, số ít khác biệt cũng chính là cái người đang lên sân khấu kia.
Tiêu Sơn nhìn thấy mặt Trương Tam trướng hồng, quần chúng vây xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tong-de/260552/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.