Phong Nhiêu sau khi tắm rửa xong cũng không mặc lại hỉ phục mà chỉ choàng lên người áo lụa mỏng màu trắng, nghiêng nghiêng dựa người trên tháp lật nửa cuốn sách còn lại ra xem.
Cận Hạ lau tóc cho y định chải lên lại nghe bên ngoài có người thông báo, Diên Hằng đến.
Phong Nhiêu thoáng run, sách trong tay suýt chút nữa ném đi.
Tiếng bước chân đến gần, Cận Hạ không kịp búi tóc cho y, trong lúc vội vàng đành đem mái tóc dài đen như mực kia cột lấy, tùy ý nó rơi ra, vội vàng xoay người vào Thiên điện cầm áo khoác xanh nhạt lại đây.
Diên Hằng lúc vào thư phòng đang thấy Cận Hạ khoác áo cho Phong Nhiêu, thấy hắn tiến vào, Cận Hạ vội lùi hai bước quỳ gối hành lễ.
Diên Hằng thuận miệng nói nàng miễn lễ, ánh mắt lại chỉ nhìn vào trên người Phong Nhiêu.
Cũng không biết có phải do mới tắm xong hay không, da mặt Phong Nhiêu trắng bệch, bờ môi đỏ thẳm, tròng mắt đen láy như đang mờ trong sương ảo, sóng nước lấp lánh.
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau liền nhanh chóng rời đi, Phong Nhiêu dừng một chút, hơi hạ người làm hành lễ như các phi tần, lúc đứng lên, bản thân nhịn không được cười phá lên: “Bệ hạ đã hết bận?”
Diên Hằng vốn không muốn nhìn y, lại như quỷ khống chế mà không kiềm chế được, đành phải giả bộ nhìn bày biện trong thư phòng, lóng ngóng đáp lại: “Ừm.”
Phong Nhiêu nhìn hắn một chút, rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Cận Hạ phía sau:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-tac-gia/3073972/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.