Đây là lần đầu tiên Dương Túc Phong được nhìn kỹ gương mặt U Nhược Tử La thật gần.
Gương mặt U Nhược Tử La hình trái xoan thanh tú, cằm chẻ, mũi cao, thể hiện một tính cách kiên cường, bất khuất. Nàng có mái tóc đen nhánh và mềm mại, óng mượt như tơ thật khiến cho người ta phải hâm mộ, lông mày cong cong như lá liễu, thoạt nhìn có điểm giống như hai vầng trăng lưỡi liềm cong vút, hai bên vút cong lên y chang hai con bướm nhỏ đang chấp chới muốn bay lên, phía dươi cặp lông mày là đôi mắt xanh biếc, long lanh, hai con ngươi đang nhẹ nhàng chuyển động rướn lên nhìn Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong không cách nào hiểu được điều ẩn chứa trong ánh mắt của nàng, có lẽ rất nhiều hàm ý, mà trong lúc nhất thời hắn không hiểu hết được.
Bởi vì bị trọng thương, nên đôi môi của U Nhược Tử La trắng bệch khác thường, đôi môi hơi mỏng nhẹ nhàng rung động, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì, chứng tỏ đau đớn đến độ không thể thốt nên lời. Cả người nàng vận bạch y trắng toát, thuần khiết không tì vết như quan thế âm chuyển thế, nhưng lúc này đây bộ y phục trắng tinh đã bị nhuốm máu từ miệng của nàng phun ra, thấm vào sợi vải loang lổ như những cánh hoa đào đỏ thắm thêu trên nền vải trắng. Nàng nằm ở trong lòng Dương Túc Phong, mơ mơ hồ hồ muốn đem thân mình dựa sát vào người của hắn, tìm hơi ấm trên người hắn, làm cho Dương Túc Phong lần nữa có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406795/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.