Chương trước
Chương sau
Đêm giao thừa, ngày 30 tháng 12 năm 1729 thiên nguyên.
Hôm nay, tiểu sử liên quan tới Phong lĩnh do ta phụ trách viết nên cuối cùng cũng hoàn thành quyển đầu tiên, nội dung chỉ giới hạn tới quân Lam Vũ chiếm lĩnh đảo Sùng Minh là ngừng. Ngày mai sẽ giao cho nhà xuất bản chính thức in ấn xuất bản, ta lấy cho nó cái tên là (Tiểu sử Dương Túc Phong – khói lửa ngút trời),khái quát cả đời chinh chiến của Phong lĩnh, nhưng sau khi ta cho Phong lĩnh xem, ngài không sửa chữa nội dung ở bên trong gì hết, chỉ là không hài lòng lắm với cái tên sách, sau đó tự mình sửa thành cái tến rất cổ quái, gọi là (Tiểu sử Dương Túc Phong --- ta không phải là người tốt).
Ta nói với Phong lĩnh, cái tên này không hay, tiểu sử nào có ai nói mình không tốt chứ, cho dù là có chỗ không tốt, cũng phải sửa thành tốt, như vậy người ta mới muốn xem, hình tượng của bản thân mới có thể tỏa sáng. Không ngờ ngài nói chẳng sao cả, tốt thì tốt, không tốt thì không tốt, ngài vốn chẳng được tính là người tốt gì cả, không cần phải cắm hành vào mũi lợn để ra vẻ là voi, ta không thể nào thuyết phục được ngài. Vì thế đi tìm các tỷ tỷ giúp đỡ.
Rất nhiều các tỷ tỷ phản đối ý kiến của ngài, bởi vì cho dù ngài muốn khiêm tố, muốn thực sự cầu thị, cũng không thể đem tiểu sử cùa mình ra mà trút giận, đó là để cho hậu nhân xem, quan hệ tới thể diện của con cháu sau này, đó là chuyện ngàn vạn lần không thể khinh suất. Ở trong quá khứ, bởi vì viết vào trong tiểu sử những chuyện không được vinh quang mà gây ra kiện tụng cũng không ít, ngài không thể để cho con cháu đời sau của mình lôi Na Tháp Lỵ ra tòa. Phong lĩnh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chấp nhận ý kiến của các tỷ tỷ, lấy lại một cái tên gọi là (Tiểu sử Dương Túc Phong – ta muốn làm người tốt)
Vì thế mọi người không còn gì để nói, bọn ta đều chẳng biết cái tên này và cái tên vừa rồi có cái gì khác nhau.
Ta nghĩ tiêu đề như thế này khẳng định về sau một quyển cũng chẳng bán nổi, cái tên Na Tháp Lỵ của ta nếu muốn được hậu nhân biết tới, khả năng là phải tuyển chọn mục tiêu khác để viết tiểu sử thôi. Trừ phi chủ nhân của cuốn tiểu sử này có thể trở thành đại nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, bất quá tựa hồ Phong lĩnh càng ngày càng có dấu hiệu này rồi, ngay cả dạng cường quốc quân sự như Lỗ Ni Lợi Á cũng bị ngài đánh bại trong vòng ba bốn tháng, ngài đúng là cuồng nhân quân sự mà!
Hoàng cung Lỗ Ni Lợi Á cuối cùng cũng được sửa sang một lượt, trở nên càng hoa lệ hơn, những dấu vết lộn xộn sau cuộc chiến đấu cũng bị dọn sạch rồi. Nếu mà không thể trừ đi được, thì tạm thời lôi mấy cái cây đại thụ tới để che đi, rồi bày bồn hoa ở bên trên. Như thế trông thoải mái hơn nhiểu rồi, đây đương nhiên không phải là công lao của bọn ta, mà là của Tô đại tỷ tỷ đấy, bởi vì Tô đại tỷ tỷ mang theo bảo bối nữ nhi Tiểu Bất Điểm tới rồi, Tiểu Bất Điểm vừa mới biết đi rất thích nghịch ngợm, hoạt bát hiếu động, hơn nữa còn là kiện tướng chạy đường dài, bọn Ngả Toa Lệ Nặc tỷ tỷ hơi không cẩn thận trông coi một chút thôi là cô bé chạy mất rồi. Bọn ta nói cái gì ba ba của cô bé cũng không đồng ý, cô bé nói cái gì ba ba của cô bé cũng đồng ý, cho nên những a di lớn nhỏ của cô bé đều thông qua cô bé để thỏa mãn nguyện vọng của mình, ngược lại mẹ của cô bé xưa nay chẳng yêu cầu gì cả, giống như là người xuất gia theo Phật vậy.
Tiểu Bất Điểm nói muốn ăn cái gì, lập tức có mấy a di trong tay như làm ảo thuật có thể biến ra ngay thứ đó, hồ lô đường của Tài Băng Tiêu a di, kẹo que của Tiết Tư Khỉ a di, trái cây của Tô Phỉ Mã Vận a di, còn cả bánh bích quy của Ngả Toa Lệ Nặc a di, đều chuẩn bị sẵn. chỉ cần Tiểu Bất Điểm mở miệng một cái, lập tức sẽ có người đưa tới bên miệng, làm cho ba ba của cô bé luôn nói các nàng không được phóng túng cho trẻ con, tốt nhất là để cô bé đói mấy ngày, cũng thử thưởng thức xem thống khổ là như thế nào, người làm ba ba như y đây chính đã thử qua tư vị ba ngày hai đêm không ăn cơm.
Bọn ta đều nói ngài nói dối, ngài khi nào bị người ta cho đói ba ngày hai đêm, cho dù là ở phủ con tin của kinh đô Ni Lạc Thần, cũng chưa từng khi nào thiếu thốn thức ăn. Ngài còn muốn giải thích, nhưng sau này suy nghĩ rồi bỏ qua, ngầm thừa nhận sai lầm của mình, nhưng bản thân ngài lại chẳng biết, Tiểu Bất Điểm vì sao được người ta yêu quý như vậy, nguyên do đều là vì bản thân ngài, nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy, chỉ có Tô đại tỷ tỷ sinh em bé, những người khác đều không có, Tiểu Bất Điểm sao lại chẳng thể bị chiều hư chứ?
Tiểu Bất Điểm có cái tên kỳ quái, ba ba của cô bé gọi cô bé là “Dương Đại Nhân”, mẹ của cô bé nói ba ba của cô bé nói bậy bạ, lấy cho cô bé cái tên là “Dương Dương”, nhưng ba ba của cô bé không đồng ý, vẫn cứ gọi là “Dương Đại Nhân”, làm cho những cảnh vệ quân bộ quân Lam Vũ thủ hạ của Tô Phỉ Mã Vận tỷ tỷ buồn bực không thôi. Bên trong hoàng cung Lỗ Ni Lợi Á còn có nhân vật hiển hách như vậy tồn tại, không ngờ tới ngay cả Phong lĩnh cũng phải gọi y là “Dương Đại Nhân”, sau này mới phát hiện ra, thì ra “ Dương Đại Nhân” chính là cô bé con chưa tới hai tuổi để tóc sừng dê, cả ngày thích chạy đông chạy tây, khi thì té ngã, khi thì khóc lóc, đằng sau luôn theo một đám đông a di.
“Dương Đại Nhân, lại đây cho ba ba bế nào.” Ở ngoài cửa sổ Phong lĩnh lại gọi, ăn tối xong, bọn họ đều chơi ở bên trong hoa viên, trừ Đan Nhã Huyến tỷ tỷ phải phụ trách trực ban ra, thì các vị tỷ tỷ khác đều thay thường phục, đang trêu Tiểu Bất Điểm, khiến cho cô bé cười khanh khách không thôi, cô bé con chạy càng nhanh.
“A” Tiểu Bất Điểm còn chưa nói sõi lắm, chẳng ai biết được cô bé có ý gì, nhưng nhìn thấy cô bé xoay lưng lại với ba ba bỏ chạy, nhào vào trong lòng Tử Duyệt tỷ tỷ, không ngừng dụi bừa.
“Hừm, ngày mai không cho con ăn cơm nữa.” Ba ba của cô bé lặp đi lặp lại chỉ biết dọa cô bé mấy câu đó thôi, hoặc là không cho ăn cơm, hoặc là không cho ngủ. Ngài đúng là không có chút kinh nghiệm chơi với trẻ con, Tiểu Bất Điểm căn bản chẳng sợ ngài chút nào.
“A.” Tiểu Bất Điểm cứ luôn nói cái câu này, ba ba của cô bé chỉ đành thất vọng bỏ đi, mặt đầy vẻ đau khổ.
Trong khoảng thời gian này, các tỷ tỷ muội muội thực sự sống rất hạnh phúc, làm cho ta cũng sống cực kỳ thoải mái, nhưng có một người lại vẫn phải làm việc, đó chính là Tử Duyệt tỷ tỷ, tỷ ấy bị các tỷ tỷ muội muội giựt dây, phải kiểm tra thân thể cho Phong lĩnh, xem xem rốt cuộc là có chuyện gì. Vì sao bên trong nhiều tỷ tỷ muội muội như vậy chỉ có Tô đại tỷ tỷ và cô Phương Phỉ Thanh Sương kia là mang thai thôi, những người khác đều không có động tĩnh gì. Kết quả Tử Duyệt tỷ tỷ nói gì cũng không đồng ý, khuôn mặt đỏ mọng như quả táo chín vậy, nhưng các tỷ tỷ uy hiếp dụ dỗ, Tài Tiêm Tiêm tỷ tỷ ngọt ngào khuyên nhủ lại thêm vào uy hiếp ép buộc của Lam Sở Yến, nhất định tỷ ấy phải đồng ý. Một mình tỷ ấy chẳng thế lay chuyển nổi nhiều người như vậy, nên chỉ đành đồng ý thôi.
Quả nhiên, đúng như mọi người lo lắng, khi kiểm tra thân thể xảy ra chuyện, không phải là Phong lĩnh xảy ra chuyện, mà là Tử Duyệt tỷ tỷ xảy ra chuyện, hai người bọn họ ở trong phòng thật là lâu, còn có những âm thanh kỳ quái truyền ra, hình như là có người thở dốc, sau đó lại có người đang rên rỉ, sắc mặt các tỷ tỷ đều vô cùng kỳ quái, hình như là bộ dạng có chút tức tối hậm hực vậy, nhưng lại không dám vào. Rất lâu sau, Tử Duyệt tỷ tỷ mới đi ra, sắc mặt thẹn đỏ chẳng dám gặp ai. Sau này ta mới biết, thì ra tỷ ấy cũng bị Phong lĩnh sủng hạnh rồi, chẳng trách mà tỷ ấy đánh chết cũng không đồng ý đơn độc ở cùng một chỗ với Phong lĩnh, đây chẳng phải là đưa bản thân vào miệng hổ sao? Bất quá tỷ ấy vẫn rất được các tỷ tỷ đón chào, sớm muộn cũng trải qua chuyện như vậy, các tỷ tỷ an ủi một lúc lâu, cũng không sao nữa. Chỉ bất quá, gánh nặng trên vai tỷ ấy càng nặng thêm, ngoài giữ gìn sức khỏe cho Phong lĩnh ra, tỷ ấy còn phải gánh vác trọng trách giải quyết chứng bệnh nghi vấn khó xử lý, mau chóng sinh con trai cho Phong lĩnh.
Tô tỷ tỷ tâm tình nói chung cũng tốt được một chút, trong đông đảo các tỷ tỷ như vậy, chỉ duy nhất mỗi một mình tỷ ấy làm mẫu thân, tự nhiên chiếm cứ địa vị đặc biệt, cao hơn mọi người một bậc, hận ý của tỷ ấy đối với Phong lĩnh cũng biến mất gần hết rồi. Có người nói thời gian sẽ xóa mờ tất cả, câu nói này thực sự không sai. Cùng với việc em bé ra đời, sức chú ý của tỷ ấy đã chuyển dời lên người em bé, đối với Phong lĩnh cũng không còn kháng cự nhiều lắm nữa, nhưng trước mặt các tỷ muội khác tỏ ra có chút thanh đạm, nhưng ở sau lưng, vẫn rất quan tâm tới sinh hoạt của Phong lĩnh, khi rãnh rỗi không có việc gì làm, tỷ ấy sẽ làm nội khố cho Phong lĩnh, các tỷ tỷ khác đều cảm thấy xấu hổ, nhưng tỷ ấy lại chẳng thấy có gì cả, chuyện nữ nhân phải trải qua tỷ ấy đều trải qua rồi, chẳng hề gì nữa.
Bất quá trên người Tô đại tỷ tỷ đồng thời cũng có một số chuyện quái dị xảy ra, đó là sau khi sinh Tiểu Bất Điểm rồi, tỷ ấy và Phong lĩnh cũng động phòng rất nhiều lần, nhưng lại tới giờ cũng không hoài thai nữa, thêm vào tình huống các tỷ muội khác, làm người ta không thể không đem mục tiêu hoài nghi di chuyển lên người Phong lĩnh, có các tỷ tỷ phỏng đoán, có khả năng Phong lĩnh cần say rượu thậm chí là dưới tình huống bạo lực mới có khả năng kích thích mầm mống sinh mệnh, nhưng cái phỏng đoán này quá sức hoang đường rồi, hơn nữa làm người ta tan nát cõi lòng là Tử Duyệt tỷ tỷ cũng chỉ trích là hoang đường, cho nên không ai chấp nhận tin tưởng, cũng chẳng ai muốn đi thử, bản thân chịu khổ như vậy!
Ba vị tỷ tỷ của Tài gia hiềm được có tụ tập cùng một chỗ, vốn đêm nay là ngày đại đoàn viên, nhưng Tài Miểu Miểu lại không có mặt, thực làm người ta tiếc nuối, Tài Băng Tiêu tỷ tỷ không thích nói chuyện lắm, hơn nữa vừa nói chuyện là mang theo các con số, đó là mắc bệnh nghề nghiệp rồi, ngay cả bản thân tỷ ấy cũng thấy không sửa được nữa. Trong số các tỷ muội thì tỷ ấy là người làm Phong lĩnh sợ nhất, một khi nói tới vấn đề tài chính là rất nghiêm túc, chẳng nể mặt một ai cả, lần nào cũng vì vấn đề của tài chính và dự toán làm cho Phong lĩnh mặt mũi đau khổ, phảng phất như muốn treo cổ. Có lúc Phong lĩnh còn cảm khái, ôi, có cái bồn hoa biết sinh ra tiền thì tốt rồi. Bất quá cùng với hiện tại tình hình tài chính dần chuyển biến tốt, sắc mặt của tỷ ấy cũng tốt lên một chút, nhưng trong lúc vô tình nghe thấy Phong lĩnh muốn mở rộng quy mô của hải quân lục chiến đối, còn muốn gia tăng không gian dự toán mức độ lớn, còn muốn nghiên cứu cái gì đó, làm cho tỷ ấy khi ăn cơm cũng tính toán vấn đề tài chính, ăn không biết ngon cơm, làm cho Phong lĩnh cũng hối hận miệng mình quá lớn, nói ra quá nhanh.
Tài Tiêm Tiêm tỷ tỷ dứt khoát là danh nhân của tối nay rồi, trong tất cả các cả khu vực quân Lam Vũ khống chế, hoặc là trong nội địa đế quốc Đường Xuyên, tỷ ấy đều là nữ nhân nổi tiếng nhất trong những người ngồi đây. Tỷ ấy tinh thần phấn chấn, thể hiện phong phạm tài nữ, làm không khí hiện trường trở nên sôi nổi. Trận chiến giữa tỷ ấy và Điệp Tư Thi, đã tăng lên cấp độ tôn nghiêm dân tộc và quốc gia, hơn nữa còn liên quan tới sinh hoạt cá nhân, Điệp Tư Thi những ngày gần đây bị tỷ ấy châm biếm cho không còn nổi giận được, vì tránh cho Tài Tiêm Tiêm tỷ tỷ nắm được điểm yếu, cô ta ngay cả việc thanh đàm (đàm luận) buổi tối thích nhất cũng phải bỏ đi, làm cho đám phong lưu tài tử ở kinh đô Ni Lạc Thần cảm thấy hết sức tiếc nuối, bất quá những nam nhân đó cũng thật chẳng ra sao, cứ cho rằng mình biết được mấy cái chữ là ghê gớm lắm, kinh đô Ni Lạc Thần đã sắp gặp đại nạn tới nơi rồi, mà bọn họ còn sống ở trong mộng, né tránh hiện thực.
Phượng Thải Y và Phương Phi Phi tỷ tỷ đều rất trầm lắng, chẳng thú vị một chút nào, chỉ có biết chỉ huy quân sự và phân tích tình báo, y như nam nhân vậy. Các tỷ ấy hình như cũng không thích em bé lắm, Tiểu Bất Điểm làm nũng cũng chỉ ứng phó qua loa theo phép tắc một chút, giống như các tỷ ấy không có tâm tư đi để ý tới em bé. Hai tỷ ấy luôn thích cùng cô cô ở chốn riêng tư, vấn đề thảo luận vĩnh viễn là Y Lệ Nạp, làm ta nghe tới phát ngán rồi. Vương hậu của Y Lệ Nạp đã được cứu ra, hơn nữa ở ngay hoàng cung Lỗ Ni Lợi Á, cách bọn ta chưa tới hai trăm mét, các tỷ ấy còn lo lắng cái gì chứ? Chẳng hiểu nổi nữa.
Đan Nhã Huyền tỷ tỷ đang trực ban, thỉnh thoảng mới tới chơi với bọn ta một chút, Phong lĩnh nói bên ngoài có Cung Tử Yên và U Nhược Tử La hai đại cao thủ đang bí mật bảo vệ, nàng không cần phải khẩn trương như vậy đâu. Nhưng Đan Huyến tỷ tỷ không dám lười biếng, an toàn của Phong lĩnh xảy ra môt chút vấn đề nho nhỏ thôi, thì đã phiền phức rồi, ngài hiện giờ là người sở hữu cả ba địa khu lớn Mỹ Ni Tư, La Ni Tây Á và Lỗi Ni Lợi Á, đã ghê gớm lắm rồi. Truyền thuyết nói bên người hoàng đế đế quốc Đường Xuyên ít nhất có năm đạo phòng vệ, quan chỉ huy tối cao của quân Lam Vũ mới có hai đạo, đúng là ít tới đáng thương.
Tiết Tư Khỉ tỷ tỷ rất muộn mới trở về, bởi vì tỷ ấy phải trở về thăm cha mẹ, cha mẹ tỷ ấy cũng tới Lỗ Ni Lợi Á rồi, chiếm rất nhiều địa bàn ở nơi này, chuẩn bị xây dựng công xưởng xí nghiệp. Hiện giờ sản nghiệp của Tiết gia bọn họ, đại khái chỉ có Tằng Củng - cha của tên béo là có thể so sánh thôi. Bọn họ là những người ủng hộ quân Lam Vũ trung thành nhất, quân Lam Vũ đi tới đâu, bọn họ liền theo tới đó, đương nhiên, thỉnh thoảng cũng nghe người ta nói, bọn họ muốn có được nơi nào, quân Lam Vũ sẽ ưu tiên cân nhắc tấn công nơi đó.
Tiết Tư Khỉ tỷ tỷ mang tới rất nhiều đặc sản ở quê hương, kỳ thực cũng chẳng phải đặc sản quê hương gì cả, thuần túy là mang ý hiếu kính của Tiết gia với Phong lĩnh, bởi vì trước đó Phong lĩnh quy định, không được phép thu lễ vật, mọi người đều biết tính cách của ngài, trươc khi làm rõ chi tiết, không ai dám tùy tiện ra mặt cả, sợ bị mắng, Lam Sở Yến tỷ tỷ chính là bị mắng nhiều rồi, cho nên đêm cuối năm cũng không dám tới. Bất quá thứ Tiết Tư Khỉ tỷ tỷ mang về không đáng tiền, nên Phong lĩnh liền thu nhận, sau đó chia cho mọi người, bất quá ta thấy nếu không có Tiểu Bất Điểm ở bên cạnh nói ê a, thì quá nửa là Phong lĩnh sẽ không nhận, nhưng Tiểu Bất Điểm thích bánh ga tô ở trong đó, nên ngài chỉ đành nhận thôi.
Tâm tình của Sương Nguyệt Hoa tỷ tỷ có chút buồn bực, đại khái là không vui vẻ lắm, quan hệ của tỷ ấy với các vị tỷ muội ngồi đây đều không tốt lắm, hơn nữa vì vấn đề của Phương Phỉ Thanh Sương, làm tỷ ấy cảm thấy rất khó xử, hơn nữa cái vị trí cục trưởng cục an toàn đối với tỷ ấy mà nói đích xác là có chút gắng gượng mà làm thôi, hơn nữa sau lưng còn có người chỉ trích lòng trung thành của tỷ ấy, bởi vì tỷ ấy trở thành nữ nhân của Phong lĩnh dưới tình huống vô cùng bạo lực và nhục nhã, cho nên người khác đều lo lắng tỷ ấy sẽ báo thủ. Hơn nưa công tác của cục an toàn những ngày này không thuận lòng người lắm, có lời đồn Phong lĩnh chuẩn bị để lão già Thượng Tà kia thay thế vị trí của tỷ ấy, tỷ ấy cảm thấy nhẹ nhõm rồi lại mất mát, nhẹ nhõm là vì cuối cùng cũng được giải thoát khỏi trách nhiệm bị người ta chỉ trích, mất mát là vì không được Phong lĩnh coi trọng, nhưng đời người chuyện không được như ý cũng có tám chín phần mười, nghĩ qua rồi cũng thoáng hơn, con người sống ở trên đời cũng chẳng có gì ghê gớm, dù sao không phải lo ăn lo mặc là được rồi.
Các vị tỷ tỷ Tô Phỉ Thải Vi, Tô Phỉ Mã Vận, Ngả Toa Lệ Nặc và Khắc Lệ Tô Na rõ ràng là đang tạo thành một đoàn thể nhỏ, đương nhiên không phải là đoàn thể nhỏ phản đối Phong lĩnh, mà là bởi vì vấn đề phong tục tập quán, các tỷ ấy tự nhiên mà hình thành đoàn thể nhỏ, các tỷ tấy đều là những người ăn ớt cay kinh khủng, những quả ớt đỏ chót đó làm cho đám Tô đại tỷ ngửi thấy thôi đã hắt hơi liên tục, thế mà các tỷ ấy lại ăn tươi ngon lành, bộ dạng vô cùng thưởng thức. Tổ Phỉ Thải Vi tỷ tỷ đã không còn sự cao ngạo và tôn nghiêm của nữ vương nữa, tỷ ấy bắt đầu dần dần từ trên ngai vàng đi xuống, trở thành một nữ nhân bình thường, Phong lĩnh cũng bắt đầu dần dần an bài tỷ ấy đi làm một số chuyện, hiện giờ tỷ ấy chủ yếu phụ trách liên kết với Ngu Mạn Ái của Đông Hải Đường, cung cấp vật tư buôn lậu.
Lăng Thanh Tư tỷ tỷ vĩnh viễn không thấy được nụ cười, cho dù là khi Tiểu Bất Điểm ở trong lòng tỷ ấy, thì sắc mặt cũng cứng đờ, cho dù miễn cưỡng cười một cái, thì cũng rất không tự nhiên, dùng lời của tỷ ấy mà nói, chính là làm chức trách quan tư pháp lâu rồi, cả trái tim cũng trở thành đá. Ta cảm thấy câu nói này rất có đạo lý, bởi vì cái tên Bộ Thủ kia tựa hồ cũng xuất thân là quan tư pháp, thực sự là lòng gan dạ sắt, cho dù là tháng sáu có sương, tháng tám có tuyết cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn, ta cảm thấy Phong lĩnh cứ tìm nam nhân làm quan quân pháp thì tốt hơn, nếu không thì ủy khuất cho Lăng Thanh Tư tỷ tỷ rồi.
Yến tiệc đêm giao thừa, có mấy người ta cho rằng nên tham dự lại chẳng tham dự, nếu như có mặt bọn họ mà nói, khẳng định sẽ càng thêm náo nhiệt, nhất là Tiêu Tử Phong tỷ tỷ đa tài đa nghệ không có mặt, thực sự là quá sức đáng tiếc rồi, nếu không tỷ ấy biểu diễn cho bọn ta mấy đoạn, thì khẳng định sẽ làm người ta say mê ngây ngất.
Tiêu Tử Phong tỷ tỷ không biết là đi đâu mất rồi, nghe nói là cao nguyên Huyết Sắc, nhưng tỷ ấy tới cao nguyên Huyết Sắc làm cái gì thì ngay cả Phong lĩnh cũng không biết. Kỳ thực Phong lĩnh rất nhớ tỷ ấy, nhưng bề ngoài không biểu hiện ra mà thôi, Tiêu Tử Phong tỷ tỷ là thần tượng của tất cả các tỷ muội bọn ta, mọi người đều thực lòng thán phục tỷ ấy, khi bọn ta có mâu thuẫn, đều là do tỷ ấy ra mặt hòa giải, mặc dù không có danh phận chính thức, nhưng ta nghĩ, nếu có ngày nào đó Phong lĩnh làm hoàng đế, thì khẳng định tỷ ấy sẽ là chính cung nương nương, trừ phi là cái cô thập tứ công chúa còn ở trên đường tranh với tỷ ấy, nhưng với thủ đoạn của Tiêu Tử Phong tỷ tỷ, nếu như tỷ ấy để ý tới vị trí chính cung nương nương mà nói, thì thập tứ công chúa chết cũng chẳng biết vì sao mà chết.
Tài Miểu Miểu tỷ tỷ đi tới vương quốc Ương Già, nghe nói là cùng nữ vương nước Ương Già là Đại Lôi Nhĩ bàn bạc một chuyện rất là quan trọng. Ta cũng không biết là chuyện gì, nhưng người tới đón tỷ ấy chính là nữ tế ti Lô Khắc Lôi Đế Á của vương quốc Ương Già, ta cũng sắp phải gọi cô ấy là tỷ tỷ rồi. Nữ vương Đại Lôi Nhĩ đã đồng ý với điều kiện của Phong lĩnh, chấp nhận giao quân đội ra, nhưng cái tên vương quốc Ương Già vẫn tạm thời giữ lại, trừ thực thi (Pháp điển quân Lam Vũ) ra thì những thứ khác cơ bản không thay đổi, Phong lĩnh đồng ý cho cô ấy thời gian ba năm cải cách, so với vương quốc Cáp Lạp Lôi, thì vương quốc Ương Già còn tính là may mắn rồi. Vương quốc Cáp Lạp Lôi bị Phong lĩnh tách ra hai tỉnh, trực tiếp do phủ đô đốc địa khu Mỹ La quản lý.
Đúng rồi, ở chỗ này còn phải nhắc tới một chuyện, đó là phủ đại đô đốc Mỹ La quyết định năm sau sẽ đổi tên thành phủ đại đô đốc Y Vân, Phong lĩnh tất nhiên vẫn là người lãnh đạo tối cao, vị trí của những người khác cơ bản cũng không thay đổi gì, chỉ thêm một người là Cổ Địch Sâm. Phong lĩnh rất coi trọng tài hoa của hắn, quyết định để hắn đảm nhiệm chức chủ nhiệm hành chính ủy viên hội dưới sự quản hạt của phủ đại đô đốc Y Vân, lãnh đạo đất cả các sự vụ chính trị và kinh tế thường ngày. Nghe nói Cổ Địch Sâm cũng có một đội quân nương tử, hơn nữa ai nấy đều hung hãn vô cùng. Xem ra sau này hai nhà chúng ta nếu mà ở cũng một chỗ thì náo nhiệt vô cùng rồi.
Lam Sở Yến tỷ tỷ cũng không tới, tỷ ấy có thời gian tới đây, nhưng tỷ ấy không muốn tới, cho nên tạm thời kiếm cái cớ là bận công tác, ai cũng nhìn ra được đó là lấy danh nghĩa vậy thôi, hiện giờ đã là mùa tuyết rơi rồi, tỷ ấy còn bận cái gì chứ, thực ra là tỷ ấy sợ gặp Phong lĩnh, lại phải ăn một trận phê bình mới là thật. Kỳ thực Phong lĩnh vẫn rất hài lòng với tỷ ấy, nhưng cách làm của tỷ ấy đôi khi làm người ta cảm thấy rất không thoải mái, bởi thế có các tỷ tỷ tới chỗ Phong lĩnh cáo trạng. Phong lĩnh vì giữ cân bằng tâm tình cho mọi người, cho nên đôi lúc không thể không làm ngược với lòng riêng tư giáo dục tỷ ấy mấy câu, kỳ thực chỉ là qua loa cho xong mà thôi, nhưng Lam Sở Yến tỷ tỷ cảm thấy mình không hề sai, nên tới ngay cả phê bình cho có đó cũng không thể nào chấp nhận được, vì vậy trốn luôn, không muốn gặp ai nữa. Những tỷ tỷ ngồi ở đây cũng hiểu chuyện, nên cũng không nhắc tới tên tỷ ấy.
Còn có cả Phương Phỉ Thanh Sương tỷ tỷ kia nữa, không biết hiện giờ ra làm sao rồi, trong bụng của tỷ ấy mang cốt nhục của Phong lĩnh đấy nhé, cái gì khác không nói, chỉ riêng đứa bé này đã giá trị vô hạn rồi, vạn nhất là một bé trai thì càng khủng khiếp hơn, nó chính là thái tử sau này a! Nhưng Phương Phỉ Thanh Sương không ngờ mang thai năm tháng rồi còn động thủ với người khác, vận mệnh của đứa bé này thực sự là khó tưởng tượng nổi, hiện giờ tới một chút tin tức của tỷ ấy cũng không có, Phong lĩnh trong lòng gấp lắm nhưng lại không dám nói ra, những tỷ muội khác cũng là đủ loại cảm xúc, mong chờ tỷ ấy xuất hiện, nhưng lại lo lắng tỷ ấy xuất hiện, nếu Phương Phỉ Thanh Sương sinh con trai, thì các tỷ ấy có thể thở phào nhẹ nhõm, Dương gia rốt cuộc cũng có người kế thừa, nhưng nếu tỷ ấy sinh con trai, thì lỡ như bản thân sinh con trai cũng phía ở phía sau người ta, cảm giác đó đương nhiên là không dễ chịu.
Còn có các tỷ tỷ Cung Tử Yên, Ngu Mạn Ái, tạm thời các tỷ ấy còn chưa quen với việc xuất hiện ở trường hợp như thế này, nhưng mong các tỷ ấy đều tới thì tốt. Cung Tử Yên tỷ tỷ có lẽ hiện giờ ở trong bóng tối lặng lẽ nhìn khung cảnh náo nhiệt ngoài cửa sổ, không biết tỷ ấy có thương tâm một mình, rơi lệ một mình hay không? Nghe nói nữ nhân của Nghi Hoa Cung cao ngạo cả đời, phong quang cả đời, nhưng cũng cô độc cả đời, mong rằng tỷ ấy có thể có kết quả tốt với Phong lĩnh, đừng có tiếp tục cô độc nữa. Ôi, nhưng vấn đề là tỷ ấy và Tiêu Tử Phong tỷ tỷ quan hệ lại không tốt, Phong lĩnh bị kẹp vào giữa thì phải làm sao đây?
Các ngươi nhất định không ngờ tới đâu, Phong lĩnh cũng biết làm thức ăn, còn biết ca hát nữa nhỉ? Bọn ta cũng không ngờ tới, cho nên đêm nay khi ngài thể hiện ra thì chúng ta đều giật nảy mình, tối nay Phong lĩnh tự mình xuống bếp, làm một món ăn, món ăn đó có tên là “Tứ Xuyên hồi oa nhục”, đây là cái tên cổ quái, Phong lĩnh nói Tứ Xuyên ở gần quê của ngài, bọn ta đều nói ngài nói láo, bởi vị bọn ta căn bản chưa từng nghe tới cái tên Tứ Xuyên, kết quả là Phong lĩnh sắc mặt quái dị, ấp a ấp úng qua loa nói cho có lệ.
Nhưng mà món “Tứ Xuyên hồi oa nhục” do Phong lĩnh làm mùi vị đúng là không tệ, bọn ta đều nhìn ngài làm, có chúng ta phụ trách giám sát công việc, tên béo không dám giúp đỡ chút nào, trốn ở thật xa, Phong lĩnh tự mình thái thịt, tự mình nấu, tự mình xào, mỗi một động tác đều là chính tay bản thân, cuối cùng thành công làm ra một đĩa thức ăn mới mẻ, bọn ta ăn đều khen ngon, ngay cả tên béo cũng nói không tệ. Thứ mà tên béo nói không tệ thì đều là rất tốt, không cần phải nghi ngờ. Tô Phỉ Thải Vi tỷ tỷ cũng xuống bếp làm một chút, thứ làm ra thiếu chút nữa để tên béo phải ôn ọe mất ba ngày, từ sau đó không ai dám để cho những nữ nhân bọn ta nắm nhà bếp nữa.
Phong lĩnh còn biết ca hát, hoàn toàn là hát mà không cần ban nhạc đệm, hôm nay ngài nổi hứng, hát hai bài, một bài là “Tân uyên ương hồ điệp mộng”, một bài khác là “Chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hồng.” Hai bài hát này chúng ta đều chưa từng nghe qua, nhưng chỉ có Tiêu Tử Phong tỷ tỷ mới biết được lai lịch của chúng, dù sao bọn ta cũng không biết, Lăng Thanh Tư tỷ tỷ tò mò hỏi những bài hát này ở đâu ra, Phong lĩnh thuận miệng đáp là ở trong show truyền hình, bọn ta lại hỏi truyền hình là cái gì, ngài chỉ ấp a ấp úng giải thích không rõ, cuối cùng kiếm cớ đi tìm “Dương Đại Nhân”, né tránh bọn ta.
Bữa tiệc giao thừa tối nay cũng có lúc không được như mong muốn, chính do cái tên nhà khoa học hải quân tên là Lục Tương Thần, rõ ràng biết rằng bọn ta đang ăn cơm giao thừa còn gửi điện tới báo cáo, hơn nữa điện báo còn rất dài, Phượng Phi Phi tỷ tỷ phải dùng thời gian nửa tiếng đồng hồ mới nhận được hết, phiên dịch ra thì nguyên là liên quan tới kỹ thuật khu trục hạm của hải quân có đột phá, Phong lĩnh cảm thấy hứng thú, lập tức muốn gửi điện nghiên cứu với Lục Tương Thần, kết quả là dưới hơn hơn cặp mắt lặng lẽ nhìn chăm chú, lại ngoan ngoãn ngồi trở lại, sai người đáp lại Lục Tương Thần, ngày mai sẽ tìm hắn. Trong lòng rất nhiều các tỷ tỷ đều hận chết tên Lục Tương Thần kia, ban ngày cái tên Từ Bân gì đó phát điện báo tới, nói chuyện súng trường Chấn Thiên gì đó của nước Mã Toa, làm cho Phong lĩnh lập tức đi tìm người nghiên cứu, bận hơn nửa ngày trời rồi thì tới tối lại có đột phá kỹ thuật của hải quân, tới cả thời gian ăn một bữa cơm cũng không có.
May mắn là Phong lĩnh cuối cùng cũng còn có chút tình người, không vứt bỏ bọn ta đi xử lý công việc, nếu không các tỷ tỷ sẽ hận tới chết, sau lưng không giết chết cái tên Lục Tương Thần không quen biết kia không xong.
Ta rất nhớ sư phụ, đáng tiếc sư phụ không ở bên cạnh, ta biết sư phụ ở ngay gần đây, đang lặng lẽ nhìn bọn ta, nhưng ta lại không biết người ở nơi nào, không biết người đã ăn bữa tối tất niên chưa. Mỗi năm đều chẳng có ai ăn cơm tối tất niên với người, thật đáng thương, tính tình sư phụ hiện giờ tốt hơn nhiều rồi, mỗi lần bí mật tới gặp ta cũng không đánh ta nữa, làm ta cảm thấy rất hạnh phúc.
Bên ngoài cửa sổ có người gọi tên ta, đó là tiếng của “Dương Đại Nhân”, chẳng lẽ là bởi vì cái tên của ta rất dễ phát âm, cho nên cái tên cô bé có thể gọi ra duy nhất chính là ta? Mỗi lần “Dương Đại Nhân” gọi ta, ta đều phóng ngựa chạy tới, nếu không thì Phong lĩnh tới ngay, ta rất sợ ở một mình với ngài, ta còn nhỏ mà, còn chưa muốn sinh em bé sớm như vậy, nếu ngài muốn sinh em bé, cũng phải đi tìm sư phụ mà làm chứ. Ồ, tội lỗi, tội lỗi, ta xúc phạm tới tôn nghiêm của sự phụ rồi, sự phụ nói cả đời này sẽ không ở cùng với nam nhân, mong là người nói được làm được… ôi, ta lại nói sai rồi.
Một năm mới lại bắt đầu rồi, ta chúc Phong lĩnh được bình an, quân Lam Vũ xuất quân là chiến thắng, chúc bản thân ta càng ngày càng xinh đẹp, đương nhiên quan trọng nhất nhất nhất là chúc ta viết tiểu sử càng ngày càng hay, bán được ngày càng nhiều.
Ta phải đi tìm “Dương Đại Nhân” đây, không viết nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.