Phát giác ra sắc mặt âm trầm không ngừng của Đường Tư, Dương Túc Phong lạnh lùng nói: 
- Điều kiện của ta chỉ có một, nhưng ta hi vọng đế quốc không nên sáng nắng chiều mưa, ta hi vọng hoàng đế bệ hạ có thể công khai phát biểu rõ ràng, bất kể sau này phát sinh ra chuyện gì, giữ Mỹ Ni Tư và lục địa đế quốc đều có thể tự do mậu dịch thông thương, ít nhất trong khi ông ta còn sống là như thế. 
Đường Tư tưởng chừng như đồng ý luôn mồm, điều này thực sự không có gì khó, chỗ ngon mình mò được thức quá nhiều rồi, hoàng đế Đường Minh tuyệt đối sẽ không có lý dó và ý nghĩa cự tuyệt nào. Dưới tình hình cường địch xâm nhập này, có lẽ ông ta sớm đã quên cái từng là Dương thị gia tộc đáng chết rồi, mà quan niệm của đám Minh Sơn Quế và Dương Túc Phong gần như là y chang nhau, đó là yêu cầu mở cửa thông thương. 
- Ta nghĩ điều này không có vấn đề gì lớn. 
Đường Tư dùng kiểu nói chuyện ngoại giao trả lời như thế, đó đã là chấp nhận khá sảng khoái rồi. 
- Vậy thì tốt, ta mong đợi hoàng đế bệ hạ công khai nói rã. 
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói. 
Để lại công tước Tả Phỉ Nhĩ Đức cùng Đường Tư thương thảo công việc cụ thể, Dương Túc Phong rời khỏi sảnh bên, theo sự ra đi lặng lẽ của công tước Mặc Linh Đốn, công tước Tạ Phỉ Nhĩ gặp thời được Dương Túc Phong đề cử làm thương nghiệp đại thần của Cách Lai Mỹ, y tuyệt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406631/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.