Chương trước
Chương sau
Phát giác ra sắc mặt âm trầm không ngừng của Đường Tư, Dương Túc Phong lạnh lùng nói:
- Điều kiện của ta chỉ có một, nhưng ta hi vọng đế quốc không nên sáng nắng chiều mưa, ta hi vọng hoàng đế bệ hạ có thể công khai phát biểu rõ ràng, bất kể sau này phát sinh ra chuyện gì, giữ Mỹ Ni Tư và lục địa đế quốc đều có thể tự do mậu dịch thông thương, ít nhất trong khi ông ta còn sống là như thế.
Đường Tư tưởng chừng như đồng ý luôn mồm, điều này thực sự không có gì khó, chỗ ngon mình mò được thức quá nhiều rồi, hoàng đế Đường Minh tuyệt đối sẽ không có lý dó và ý nghĩa cự tuyệt nào. Dưới tình hình cường địch xâm nhập này, có lẽ ông ta sớm đã quên cái từng là Dương thị gia tộc đáng chết rồi, mà quan niệm của đám Minh Sơn Quế và Dương Túc Phong gần như là y chang nhau, đó là yêu cầu mở cửa thông thương.
- Ta nghĩ điều này không có vấn đề gì lớn.
Đường Tư dùng kiểu nói chuyện ngoại giao trả lời như thế, đó đã là chấp nhận khá sảng khoái rồi.
- Vậy thì tốt, ta mong đợi hoàng đế bệ hạ công khai nói rã.
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói.
Để lại công tước Tả Phỉ Nhĩ Đức cùng Đường Tư thương thảo công việc cụ thể, Dương Túc Phong rời khỏi sảnh bên, theo sự ra đi lặng lẽ của công tước Mặc Linh Đốn, công tước Tạ Phỉ Nhĩ gặp thời được Dương Túc Phong đề cử làm thương nghiệp đại thần của Cách Lai Mỹ, y tuyệt đối là một nhân vật hết sức hữu hảo với Mỹ Ni Tư, xưởng đóng tàu thuộc sở hữu của y vì Dương Túc Phong tham gia vào mà đơn đặt hàng đã kéo dài tới tận sau năm 1732 thiên nguyên, riêng hạng mục chế tạo chiến đấu hạm loại mới cho Dương Túc Phong đã làm sản nghiệp của y cơ hồ tăng gấp bội phần, cho nên Dương Túc Phong tuyệt đối không lo lắng y sẽ bán đứng lợi ích của Mỹ Ni Tư.
Dương Túc Phong vừa đi vừa cười lạnh trong lòng:” Đường Tư à Đường Tư, nhãn quang của ngươi dù sao cũng hơi nông cạn rồi, cho rằng có được chỗ vũ khí này là chuyện ghê hớm lắm, nhưng ngươi không biết rằng mấy thứ súng ống dùng thuốc súng đen đó trong mắt ta, đơn giản là chẳng khác gì bó đuốc. Cho dù số lượng của chúng có nhiều hơn nữa, cũng không thể sánh cùng với súng trường Mễ Kỳ Nhĩ được, đó căn bản là không cùng đẳng cấp. Về phần năm dây chuyền sản xuất, cái đó hoàn toàn chỉ làm các ngươi từ nay trói chân trói tay, dừng ở giai đoạn súng nạp đạn bằng nòng. Nền công nghiệp quân sự của Cách Lai Mỹ sắp hoàn toàn thăng cấp đổi đời rồi, những dây chuyển sản xuất này để lại đó chỉ làm quan niệm của bọn họ định trệ không tiến lên được. Những thứ súng thông nòng đó nếu như không bán cho các ngươi, ta còn phải nghĩ cách tiêu hủy, nếu không có người sẽ không chịu an phận, về phần chiến hạm hải quân. Đầu năm sau ngươi cũng không cần nhớ tới nữa, vĩnh viễn ũng không có chiến hạm hải quân bán cho ngươi đâu…
Đột nhiên nghe thấy Phong Phi Vũ hồ nghi nói:
- Phong lĩnh, vừa rồi ngài vô ý lộ ra nụ cười rất quỷ dị, ngài nghĩ tới điều gì vậy?
Dương Túc Phong thu lại nụ cười lạnh bên khóe miệng, thần thái khôi phục lại bình thường, lạnh nhạt nói:
- Ta đang nghĩ quyền lực cái công tước Ni Tư ta đây rốt cuộc lớn nhường nào … à nữ vương bệ hạ đã đi chưa?
Phong Phi Vũ đáp:
- Bọn họ đang đợi ngài.
Một giờ trưa, công chúa Y Toa Bối Nhĩ đã tiếp nhận chức vị nữ vương Cách Lai Mỹ chính thức ngồi thuyền rời khỏi cảng Ni Tư tới thủ đổ Tư Đa Khắc của vương quốc Cách Lai Mỹ, đi cùng còn có đám người Khắc Lai Ô Địch Mã.
Tiễn công chúa Y Toa Bối Nhĩ đi rồi, Dương Túc Phong chần chừ chừng nửa giờ, cuối cùng vẫn quyết định tại gặp Tiêu Tử Phong. Y lẳng lặng tới bến tàu cảng Ni Tư, từ xa xa đã thấy thuyền hoa của Tiêu Tử Phong lặng lẽ dừng cách bờ biển chừng ba bốn hải lý. Cũng có lẽ là vì muốn tránh chiến tranh đêm qua, hoặc là vì nguyên nhân khác. Cự ly một dặm xung quanh thuyền hoa không hề có bất kỳ còn thuyền nào khác, làm nó lộ vẻ lẻ loi, mặc dù hoa lệ nhưng lại hết sức cô quạnh.
- Khoảng cách xa như vậy, ta không tới cũng không tính là thất hẹn chứ.
Dương Túc Phong thầm nhủ, may mắn vượt qua một kiếp này. Y đúng là không biết phải đối diện với Tiêu Tử Phong như thế nào, mặc dù trong người mang súng lục K54, nhưng chẳng lẽ thực sự còn phải bắn nàng một phát.
Đột nhiên, sau lưng có người nhỏ nhẹ nói:
- Công tước đại nhân, ngài tới muộn rồi.
Dương Túc Phong vội quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một nữ tử trẻ tuổi vóc dáng cao thon, đang dựa vào dựa vào cánh cửa một hiệu bán hoa lạnh lùng nhìn mình. Nhưng chỉ trong chớp mắt, nữ tử với khuôn mặt trái xoan đặc trưng của phương đông ấy đã chuyển thành nụ cười ôn nhu, giống như là nhìn thấy tình nhân vậy, lộ ra sự dịu dàng và thân mật vô cùng. Mái tóc đen dài tới vai tự do phiêu động trong gió biển, nàng mặc một bộ váy liền bó sát người pha giữa màu trắng và lam, phảng phất trang phục chuyên nghiệp của công ti hiện đại nào đó, ở miệng chiếc váy tơ mỏng manh nổi lên hai ngọn núi nhỏ nhú cao, thấp thoáng có thể cảm giác được hai quả anh đào nhỏ bên trong săn chắc mê người thế nào, mà khe núi lộ ra rõ ràng càng giống như sơn cốc sâu thăm làm người ta chấn động tâm hồn, chết người nhất là đôi mắt xếch quyến rũ kia, tròng mắt chao đào, thu ba hàm xuân, làm Dương Túc Phong không thể không cẩn thận khống chế tâm tình của mình, trách khỏi bị lừa.
Nữ tử này mặc dù không có vẻ mỹ lệ siêu phàm thoát tục như Tiêu Tử Phong, nhưng mỗi cái giơ chân nhấc tay của nàng đều lộ ra sức dụ hoặc làm Dương Túc Phong tăng cường cảnh giác, nữ nhân như vậy tuyệt đối không thể không có lai lịch.
Quả nhiên, nàng ánh mắt long lanh, nụ cười duyên dáng nói:
- Công tước đại nhân, tiểu nữ tử chính là muội muội kết bái của Tiêu Tử Phong, gọi tôi là Lam Sở Yến là được.
Dương Túc Phong gật đầu nhưng không nói gì, từ sau khi hấp thụ năng lượng thần bí trên tinh mộng thạch, y tựa hổ cảm thấy thị giác, thính giác, khữu giác của mình đều nhạy cảm hơn rất nhiều. Càng thần kỳ hơn nữa là, mơ hồ như bản thân như có thể tại lần đầu tiên nhìn thấy người khác là có thể nhìn thấu bản chất người đó, đó là một cảm giác rất huyền bí, hoặc có lẽ đó thuần túy là trực giác, không cách nào giải thích được, giống như cổ ngữ có nói, chỉ có thể lĩnh hội không thể nói ra.
Nữ tử tên là Lam Sở Yến ở trước mắt này, trong loại cảm giác huyền bí đó, Lam Sở Yến tuyệt đối là một nữ tử tâm tư kín đáo lại tàn nhẫn lãnh khốc như đá tảng. Nhưng mà bề ngoài của nàng lại ngọt ngào như thế, ngọt ngào như những đóa hoa nở rực rỡ trong ngày xuân, làm y không thể không sinh ra hoài nghi với cảm giác của mình.
Trong làn da Lam Sở Yến lộ ra chút màu tím nhàn nhạt, trong mắt tựa hồ ánh lên quang mang màu lam, tựa hồ không phải là người Đường tộc thuần chủng, nhưng cũng không phải con lai giữa người Đường và người da trắng. Loại sắc tím nhàn nhạt hết sức đặc biệt và màu lam trong mắt đều là quý tộc người Vũ Chân trên cao nguyên mới có. Chẳng lẽ nàng lại là quý tộc người Vũ Chân? Nhưng quý tộc người Vũ Chân sao lại xuất hiện trong hoa thuyền của Tiêu Tử Phong? Hơn nữa lại còn là tỷ muội kết bái của Tiêu Tử Phong.
Nàng cười nói duyên dáng mặt đầy gió xuân như vậy thực sự lãnh khốc tàn nhẫn như thế sao?
Lam Sở Yến nhẹ nhàng bước tới, lơ đễnh đưa tay sửa sang lại mái tóc bị gió biển thổi loạn, ngón tay thon thon dưới ánh mặt trời trắng tới mức làm người ta hoa mắt, trắng như tuyết ở Tiêu Xuyên đạo. Trang sức duy nhất trên ngón tay là chiếc nhân kim cương, dưới sự chiếu sáng của mặt trời, ánh lên đủ mọi màu sắc tươi sáng rực rỡ.
Một chiếc thuyền nhỏ không biết từ nơi nào chui ra, khe khẽ cập bờ. Một phụ nữ trung niên đi lên, giọng ồm ồm nói:
- Nhị cô nương, đây chính là người cô muốn đón sao? Trông sao mà như giống bọn mặt trắng vậy? Khẩu vị của cô nương càng ngày càng giống thói tục rồi.
Lam Sở Yến cười hì hì nói:
- Tam cô bà, người nói đùa rồi, có khách nhân nào của cô nương mà người nhìn thuận mắt chứ? Lần trước ngay cả anh chàng như Vân Tranh người cũng không hài lòng, nói người ta trông quá đen. Trắng thì quá trắng, đen thì quá đen, rốt cuộc thì thế nào mới qua được cửa của người đây?
Nguyên tắc của Dương Túc Phong là nghe nhiều nói ít, im lặng là vàng, hướng tam bà cô không biết lai lịch thế nào kia gật đầu tỏ vẻ chào hỏi, sau đó bước lên chiếc thuyền nhỏ kia. Không ngờ chân vừa mới dẫm xuống mới phát hiện chiếc thuyền đó không ngờ lại chẳng có đáy, giống như chiếc thuyền không đáy trong thần thoại Tây Du Ký mới có. Từ nguyên lý khoa học hiện đại mà nói, loại thuyền như thế không cách nào nổi lên được, nhưng nó lại cứ nổi trên mặt nước.
- Thế nào? Công tước đại nhân từng đánh lui thiên quân vạn mã của Ô Mạn Lặc Tư xoay chuyển chính cục Cách Lai Mỹ sáng lập ra công trạng bất thế. Chẳng lẽ lại sợ một con thuyền không đáy?
Lam Sở Yến vẫn cười duyên dáng nói, thoải mái ngồi ở bên mạn thuyền, hai chân cho xuống nước biển, khẽ nhắp mắt lại. Tựa hồ đang chăm chú thưởng thức sự mát lạnh của nước biển, bề ngoài của nàng ngọt ngào đáng yêu như vậy, ai có thể nghĩ tới nàng là người tàn nhẫn lãnh khốc? Dương Túc Phong lại lần nữa hoài nghi cảm giác của mình.
Dương Túc Phong lắc đầu, cũng học theo cách của nàng ngồi xuống, bất quá hai chân lại đặt lên mạn thuyền, không buông vào trong nước. Kỹ thuật bơi luội của y không tệ, nhưng đây là biển rộng mây mong, vạn nhất rơi xuống nước thì khó coi rồi.
Tam bà cô quát một tiếng, dùng sức quẫy chèo, thuyền không đáy rất nhanh rời khỏi bờ.
- Vì sao ngài cứ luôn im lặng vậy?
Lam Sở Yến đột nhiên mở mắt ra, hiếu kỳ hỏi.
- Ta không biết nói gì.
Dương Túc Phong cẩn thận đáp, từ trong trực giá, y có thể cảm giác được Lam Sở Yến có hảo cảm với mình, bất quá không phải là loại hảo cảm giữa nam và nữ, mà la loại hảo cảm truy cầu công danh trục lợi danh vọng. Y mơ hồ cảm thấy, Lam Sở Yến tuyệt đối không phải là dạng người như Tiêu Tử Phong, thích tự do ngoài thế tục, mà nàng càng thích dấm lên đầu người khác nhìn người ta thống khổ và cầu xin.
Đây đúng là chuyện rất cổ quái, trong cảm giác của mình, Lam Sở Yến sao lại như thế?
Khuôn mặt Lam Sở Yến phảng phất cười như hoa nở, như gió xuân thổi qua đồng nổi, mang tới hơi thở ấm áp của mùa xuân, con mắt nàng khẽ chớp, như hai đầm nước mùa thu sâu không thấy đày, trầm tĩnh mà đầy biểu cảm. Nhìn Dương túc Phong đầy hứng thú, nhỏ nhẹ nói:
- Ngài có biết không? Trong đoàn đội của chúng tôi, Tiêu Tử Phong là lão đại, tôi là lão nhị. Thứ Tiêu Tử Phong thích tôi đều không thích, cho nên ngài đừng có tự tác đa tình, không cần tim run mặt đỏ, phàm nam nhân cô ta nhìn trung, trong mắt tôi đều là một cục phân chó.
Dương Túc Phong tức thì chết ngẹn, có người nói chuyện như vậy sao? Còn nói ngọt ngào như thế.
Mặc dù Lam Sở Yến nói chuyện làm người ta rất phản cảm, nhưng nàng vẫn cười tủm tỉm, đẩy vẻ ngọt ngào duyên dáng, tựa hồ nàng có thể hoàn toàn đem biểu tình và nội tâm của mình cắt rời ra. Chỉ nghe thấy nàng tiếp tục tươi cười nói:
- Nhưng nếu thuẩn túy là *** chó mà nói, ngài là thứ *** chó kém cỏi nhất mà tôi gặp được, ngài biết cái gì? Võ công? Cầm kỳ thư họa? Thư pháp tranh họa? Trà đạo? Ca vũ? Ta thấy ngài chẳng biết cái gì, trừ cầm súng.
Dương Túc Phong tiếp tục giữ im lặng.
Tam bà cô chèo thuyền ở bên thô lỗ tiếp lời:
- Bộ dạng của y trông cũng khó coi nhất, chẳng có chỗ nào đặc sắc, trên người chẳng có dấu hiệu gì rõ ràng. Ra đầu đường ngó một cái dù có mắt lửa ngươi vàng cũng chẳng nhận ra.
Dương Túc Phong chỉ rửa tai lắng nghe.
Cuối cùng y cũng tin tưởng vào loại cảm giác đặc biệt độc đáo của mình rồi, nội tâm của Lam Sở Yến thực sự cùng vẻ ngoài của nàng hoàn toàn trái ngược. Bề ngoài nói cười tươi tắn, nhưng nội tâm của nàng lại như từng chịu thương tổn và áp lực cực lớn, làm đối với mỗi người xung quanh đều đầy cảm giác căm ghét mạnh mẽ, tựa hồ chỉ có không ngừng nói lời chế giễu và khắc khe mới có thể phát tiết sự bất mãn của nàng với thế giới này. Nếu như bản thân không luôn luôn nhớ kỳ điểm này, chỉ sợ chết cũng không biết là chết thế nào.
Trong lúc Lam Sở Yến không ngừng nói những lời móc mày và cay nghiệt, thuyền không đáy cuối cùng cũng tiếp cận hoa thuyền. Mà lúc này Lam Sở Yến lại không biểu hiện ra ngoài mặt tàn nhẫn và lãnh khốc nữa, mà là lịch sự lễ độ, ôn nhu hiền thục, đầy phong phạm của một đại gia khuê tú, mặc dù không có vẻ đẹp chiếu rọi bốn phía như Tiêu Tử Phong, nhưng cũng đủ ngạo nghễ rồi. Sự thay đổi giữa lãnh khốc và ôn nhu của nàng phảng phất như là trời sinh, là dạng tự nhiên không để lại chút dấu vết nào.
- Công tước đại nhân, xin mời!
Lam Sở Yến lời nói nhỏ nhẹ thân thiết ra hiệu, còn khẽ cong lưng xuống, giông như nữ tử Nhật Bản tiễn trượng phu ra ngoài vậy, mỗi động tác đều ân cần chu đáo. Nhưng Dương Túc Phong không khỏi có cảm giác rợn hết gai ốc, ở cùng với dạng nữ nhân này, thực quá đáng sợ.
Trên hoa thuyền thả thang dây xuống, kéo Dương Túc Phong lên. Hai thiếu nữ phụ trách thu lễ vật nhìn thấy trên khan đài đã nghênh tiếp y trên đầu thuyền, chỉ có điều lúc này các nàng đã không có chút nụ cười nào, ngược lại như có sương đóng trênmặt vậy, nhìn thấy Dương Túc Phong vừa xuất hiện, liền không chút do dự đi tới túm lấy y, kẹp y vào giữa đưa vào bên trong khoang thuyền, cứ như áp giải tội phạm vậy. Cánh thay thon thả của các nàng lúc này mạnh mẽ vô cùng, căn bản không cho Dương Túc Phong giãy dụa chút nào.
Dương Túc Phong vừa bực mình vừa buồn cười, đám nữ nhân này đúng là biến thái. Sauk hi rời khỏi sân khấu đều biến thành bộ dạng khác, không biết Tiêu Tử Phong cũng có biến thành bộ dạng hung thần ác sát hay không. Trong lúc đi đường, bầu ngực nhô lên của hai thiếu nữ không tránh khỏi ép vào cánh tay y, làm y bất đắc dĩ cũng đành tạm thời hưởng thụ sự ôn nhu rung động đó. Bất quá hai thiếu nữ này lại như chẳng hề phát giác, hoặc là bọn họ tuy phát giác ra nhưng chẳng hề để ý, nếu chẳng phải nhìn mặt nhận sắc có thể khẳng định hai thiếu nữ này đều là xử nữ giữ thân như ngọc, ngực vừa non tơ lại săn chắc, y suýt nữa coi họ là kỹ nữ ai cũng có thể làm chồng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.