Lam Vũ quân đêm nay tham gia tấn công phủ công tước có tổng cộng một trăm bốn mươi tám người, vũ khi bao gồm Tứ môn bách kích pháo. Dựa theo quy tắc đánh đậu hũ của Lam Vũ quân từ trước tới nay mà chấp hành, đối với địch nhân luôn tập trung binh lực tấn công một kích trí mạng, tốc chiến tốc thắng, đêm nay cũng không ngoại lệ. Phủ công tước của Mặc Linh Đốn có vẻ yên tĩnh, từ bên ngoài mà nhìn, không có chút nào dị thường, nhưng không hiểu tại sao, Dương Túc Phong lại mơ hồ có chút cảm giác bất an. Đây thuần túy chỉ là một loại trực giác khó nói, mới vừa phát hiện được giống như lúc mình bị Đường Tư ám sát vậy, trực giác chính là trực giác, không có lý do gì để giải thích. Nhưng hắn cẩn thận quan sát tất phủ công tước Mặc Linh Đốn từ ống nhòm, dò xét nhiều lần, cũng không phát hiện ra bất cứ chuyện dị thường nào. Nhìn đồng hồ một chút, cũng gần mười một giờ, phủ công tước vẫn cảnh giới sâm nghiêm như cũ, cũng tĩnh lặng như thế. Đang lúc muốn hạ lệnh xuất phát, đột nhiên đúng lúc này, lại có chuyện xảy ra khiến người khác phải kinh ngạc. Từ ồng nhòm nhìn thấy rõ ràng, trong phủ công tước quốc phòng quân đang thủ vệ đột nhiên ngã xuống đất, tại yết hầu đều cắm một cái tên màu đen, trong chớp mắt, đã nhìn thấy hơn mười bóng người màu đen xuất hiện, loan đao trong tay lóe snags, nhẹ nhàng đột nhập không một tiếng động. Động tác của bọn họ hết sức nhanh nhẹn, hơn nữa lại phối hợp ăn ý, tấn công mạnh mẽ. Thủ vệ của phủ công tước là Thiết huyết vệ đội lập tức triển khai đánh trả, tiếng súng hỗn loạn thành một mảnh. Nhưng thủ lĩnh hắc y nhân võ công cực cao, loan đao trong tay lóng lánh, đi đến nơi nào đều có binh lính quốc phòng quân kêu lên thê thảm rồi ngã xuống, từ ống nhòm dường như có thể nhìn thấy sắc mặt hắn tái nhợt. Thí Phong và Niếp Lãng hai mặt nhìn nhau. Cũng không hiểu chuyện gì. Đây là chuyện xảy ra trước kế hoạch mà không ai ngờ tới, lúc Lam Vũ quân chuẩn bị tấn công phủ công tước Mặc Linh Đốn, còn có một nhóm người nữa cũng tiến hành kế hoạch, hơn nữa bọn họ còn phát động sớm hơn so với Lam Vũ quân. “Phong thủ lĩnh....” Niếp Lãng cong cong cái ót, vẫn đợi quyết định của Dương Tử Phong. Những hắc y nhân này đến tột cùng là địch nhân hay bằng hữu, cũng không ai biết, lỡ như Lam Vũ quân tiến vào, hai bên tạo ra kết quả thế nào, có khả năng cùng đối địch, cũng có thể phải dốc sức ra tay. Nhưng những hắc y nhân này đến tột cùng là ai? Sợ rằng mỗi người ở đây đều muốn được giải đáp vấn đề này. “Thông báo cho các chiến sĩ, chúng ta không bắn phát đầu tiên, nhưng một khi bị đối phương công kích, thì không cần do dự hãy đánh trả!” Dương Túc Phong nói như chém đinh chặt sắt. Không còn nhiều thời gian để lo lắng, chỉ còn hai mươi phút nữa, Ô Mạn Lặc Tư sẽ phát hiện mà đến đây. Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (đánh trước có lợi trước, đánh sau thì thiệt thòi),đây là chân lý từ xưa đến nay không hề thay đổi. Niếp Lãng quay đầu rời đi. Một phút đồng hồ sau, đám hắc y nhân kia đã tiến vào nội viện của phủ công tước, dần dần tản ra khắp nơi bên trong phủ công tước, nhưng bọn họ đều sử dụng loan đao, chỉ có ba người sử dụng cung tên, mặc dù là kim cương cung vừa nhẹ vừa tiên sử dụng, nhưng dù sao người bên trong phủ công tước cũng không ít, ở bên ngoài dùng súng trường Nặc Phúc Khắc bắn, không ngừng có hắc y nhân ngã xuống, lúc này bọn họ đã giết tới sân sau. Vị trí cửa chính bắt đầu xuất hiện bóng dáng binh lính quốc phòng quân, bọn họ dường như muốn đem những hắc y nhân này bao vây bắt lại. Sắc mặt Thí Phong và Niếp Lãng có chút tái xanh. Dương Túc Phong hạ giọng ra lệnh: “Xuất phát!” Niếp Lãng cùng Thí Phong dẫn đầu tiến vào, toàn bộ mọi người tham chiến đều võ trang hạng nặng xông vào. Đến gần nửa đêm, trên con phố, có hai người đi đường, bọn họ bị cuộc chiến ở phủ công tước dọa cho sợ hãi, đang đứng ở đầu đường, bỗng nhìn thấy đội ngũ Lam Vũ quân đằng đằng sát khí chạy tới, nhất thời ngây ra như phỗng, không biết phải làm thế nào.Lam Vũ quân lần này tham chiến không hề cố gắng che giấu thân phận, bởi vậy mới mang theo các loại trang bị và vũ khí đơn. Giống như súng 54, mũ sắt, lưỡi lê, công nhân, một bộ phận nhân viên còn mang theo các loại ống và thuốc nổ phá hủy chuyên dụng, cũng khó trách khiến cho người qua đường đều phải trợn mắt há mồm. Không đợi người qua đường phản ứng, Niếp Lãng đã vọt tới trước cửa của phủ công tước. Lính trinh sát đang ở trong phủ công tước đối diện với cửa lớn, nóng súng cũng hướng vào bên trong, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một đám đội mũ sắt trong quân phục màu xanh biếc đằng đằng sát khí chạy đến, thất kinh, muốn chống cự, kết quả nòng súng còn chưa quay lại đã bị loạn súng bắn chết. Lính trinh sát bên trong phát giác có chút không đúng, vội vàng tìm kiếm công sự che chắn để ẩn núp đánh trả, sau từng đợt khói lửa, súng Minh Tư Khắc bắt đấu bắn loạn, có vài chiến sĩ Lam Vũ quân bị bắn trúng, chỉ có điều thương thế cũng không nghiêm trọng lắm, bọn họ lập tức quỳ rạp trên mặt đất để các chiến hữu còn lại giúp đỡ cung cấp hỏa lực, sau trận nổ mạnh từ lựu đạn trôi qua, bên cạnh cửa chính toàn bộ địch nhân đã bị giết sạch. Tiếng súng vang lên ở Ni Tư cảng, tiếng còi sắc bén liên tục vang lên một vùng, điểm quan trọng ở Ni Tư cảng rốt chuộc cũng truyền đến tiếng chuông cảnh báo, tiếng quát tháo của quan quân lúc thoáng lúc hiện truyền lại. Còn hai mươi phút đồng hồ, phần lớn bộ đội sẽ đến Ni Tư cảng. Tấn công phủ công tước lần này, tin tức tình báo của Khắc Lý Khắc Lan vẫn rất hữu dụng, hắn dù sao cũng đã nhiều lần ra vào nơi này, đối với nơi này vô cùng quyen thuộc, cho nên chế ra bản đồ cũng vô cùng chi tiết, Lam Vũ quân chỉ cần tấn công theo như vậy, thẳng hướng bên trong xông vào là được. Ven đường đều là thi thể của địch nhân và hắc y nhân, xem ra trình độ chiến đấu của họ cũng ngang nhau. Thí Phong suất lĩnh một đội ngũ từ cửa sau đánh bọc sường, Dương Túc Phong cùng Niếp Lãng tiến vào từ cửa chính, thỉnh thoảng cũng có quốc phòng quân kinh hoàng không biết là từ đâu chui ra, lập tức bị Dương Túc Phong cầm súng bắn chết. Tiếng súng kịch liệt, nhưng Dương Túc Phong lại thấy nhàn rỗi bình thường, trong lòng vô cùng bình tĩnh, hắn có thể cảm giác được vị trí và động tác của mỗi một người, dường như bản thân mình có cả ngàn con mắt quan sát khắp chiến trường. Chỉ có điều hắn cũng không có nhiều cơ hội để biểu diễn, bởi vì sau khi hắc y nhân liều chết giết lần thứ nhất, lại bị đám người Niếp Lãng liều chết lần thứ hai, thủ vệ còn sót lại cũng không chẳng còn bao nhiêu. Đám hắc y nhân dường như đối với trình độ của Lam vũ quân rất quyên thuộc, lúc đầu còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của bọn họ. nhưng sau khi rẽ góc nhiều lần, trừ vài thi thể nhìn thấy trên mặt đất ra, cũng không thấy bọn họ nhiều nữa. Rất kỳ lạ, những hắc y nhân này chỉ có bị chết, không hề có bị thương, hơn nữa, bọn họ cũng không cần dùng vải đen che mặt nữa, nhưng toàn bộ đều là khuôn mặt xa lạ, đủ loại hình dáng, khó mà tiết lộ thân thận phận thần bí. “Bọn này đến tột cùng là ai?” Niếp Lãng ở bên cạnh Dương Túc Phong hỏi thăm, nhưng Dương Túc Phong lại không buồn trả lời, chỉ hường trước mặt làm một cái ra hiệu, để cho hắn tiếp tục tiến công, Niếp lãng có chút bán tính bán nghi. Phủ công tước Mặc Linh Đốn là một tòa nhà hai lầu rộng lớn, ở trong bào hàm vài cái sân diện tích nhỏ, không đợi nhìn thấy, nhưng trang trí cổ điển của đình viện, tất cả nguyên liệu đều được làm từ đá cương nham, lịch sử đã lâu đời, có một số chỗ ngoài mặt nham thạch thậm chí còn bị bóc ra, thậm chí còn có một số nơi rêu xanh mơn mởn. Trong đêm tối ảm đảm, còn có chút dữ tợn. Thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng súng đạn bắn vào tảng đá, bắn túng tóe ra rất nhiều hoa lửa huyễn lệ. Dọc theo bậc cấp mà lên, Dương Túc Phong cẩn thận quan sát bốn phía, nhưng trong lòng lại dấy lên một loại cảm giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, dường như ở phía trước có ẩn giấu nguy hiểm. Nhưng mà khi hỏa quang xẹt qua, hắn nhìn thấy một lộ nhân mã cũng giết tới rồi, hai đường giáp công, địch nhân bên trong phủ công tước bị tiêu diệt sạch sẽ, phía trước có một cái sân trống rỗng, bên cạnh sân còn có một cái sườn nuos, ở trên có rất nhiều loại cây nhỏ, chỉ có điều hiện nay lại trụi lủi. Dương Túc Phong sắc mặt có chút biến đổi. Kiếp trước lúc hắn bị hành quyết hình như cũng tại nơi sườn núi giống như vậy, chẳng lẽ đoạn sườn núi này chính là bất an trong lòng mình? Gió thẹ thổi qua, trên sườn núi dường như có chút bùn đất chảy xuống. Dương Túc Phong yên lặng nhìn kỷ chỉ chốc lát, ghìm súng theo sườn núi tiến vào hành lang gấp khúc, ở hành lang hai bên đều là cột trụ chạm trổ cẩm thạch, có chút thô, hình trụ cũng chạm khắc vô cùng tinh xảo, dường như là một bức vẽ hành lang. Chỉ tiếc rằng trên hành lang thỉnh thoảng lại có chút thi thể và máu chảy đầm đìa, có Thiết huyết vệ đội của Ô Mạn Lặc Tư, có hắc y nhân, có chiến sĩ Lam Vũ quân, khắp nơi đều có dâu vết đạn bạc, chứng tỏ nơi này đã từng chiến đâu kịch liệt như thế nào. Đang lúc đi tới, đột nhiên có người lớn tiếng kêu lên: “A! Mau tới đây....” Thanh âm đột nhiên dừng lại, nhưng âm thanh mà Dương Túc Phong nghe được lại chính là lính của mình, bởi vì đó thực xử là khẩu âm của Tử xuyên đạo. Âm thanh dường như là từ cuối hành lang vang đến, Dương Túc Phong cầm súng chạy đến, vài chiến sĩ phía sau hắn cũng vội vàng đuổi theo. Đang lúc tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm bùn đất rơi xuông, Duiwng Túc Phong dừng lại nhìn, chỉ thấy tường đất trong viêtnj đột nhiên sụp đổ, bụi dất bay mù mịt, một đại đội của quốc phòng quân hò hét lao tới, bọn họ bưng súng trường Nặc Phong Khắc , trên quân phục đều đeo dấu hiêu hình tam giác màu đen! Có mai phục! Dương Túc Phong trọng đầu vừa hiện lên ý niệm này, thành viên đại đội của Thiết huyết vệ quân, bọn họ đều cầm theo súng trường Nặc Phúc Khắc, trên quân phục đều có dấu hiệu màu đen cũng giống như vậy, dường nư cùng lúc đó, tại một phương hướng khác, cũng có một đại đội Thiết huyết vệ đội từ nơi bí mật xông ra. Chẳng những có mai phục, lại còn bị bao vây. Hai gã chiến sĩ Lam Vũ quân phía sau Dương Túc Phong ngẩn người, lập tức dũng cảm tiến lên che chắn trước người Dương Túc Phong, súng Mễ Kỳ Nhĩ liên tục bắn ra, các thành viên Thiết huyết vệ đội xông đến đều bị bắn gục, nhưng bọn họ nhân số rất đông, trong nháy mắt khi hai người bọn họ thay đạn, thì đã tới cách Dương Túc Phong không quá mười thước. Dương Túc Phong hạ lệnh bọn họ lui về sau, nhưng hai người bọn họ đều bảo Dương Túc Phong lui trước, ba người từ từ che chở cho nhau thối lui, thối lui đến một trụ đá lớn bằng cẩm thạch, hai chiến sĩ giữ chân địch nhân, cân nhắc sô đạn, châm rãi quay trở lại hành lang trên mặt đất, Thiết huyết vệ đội tràn về phía trước, bao vây hai người bọn họ vào trong. May là lúc này trang bị của Dương Túc Phong và các chiến sĩ cũng không khác nhau, đều cùng đội mũ sắt, mặc trang phục chiến đấu, trong tay cầm súng Mễ Kỳ Nhĩ, khác biệt duy nhất là quân hàm ở đầu vai, chỉ có điều quân hàm này chỉ có các chiến sĩ của Lam Vũ quân mới nhận ra, cho nên Thiết huyết vệ đội mới không đem hắn công kích đầu tiên, nếu không..... Dương Túc Phong cầm súng trong tay, một bên bắn một bên lùi lại, hai đầu hành lang đều là địch nhânm hắn không thể làm gì khác hơn là chạy tới lỗ hổng trong viện bỏ trốn, chỉ nghe theo sau tiếng bước chân là tiếng đạn vang lên vù vù vù, bụi đất bay lên, cũng may là không bắn trúng người, thế nhưng, chuyện phiền phức đã tới, phía hắn, trong phòng đều là tạp vật các loại và kiến trúc, hơn nữa quanh người không có bất kỳ chiến sĩ Lam vũ quân nào. “Khốn kiếp!” Dương Túc Phong tròng lòng mắng một tiếng, không cần nghĩ ngợi liền chạy vào, nhưng nghe tiếng đạn vang lên vù vù sau lưng, đồ vật hỗn tạp và cửa sổ trong phòng đều bị đánh cho nát bấy, hỗn tạp vật cũ nát cũng bị đạn bắn đến mức tro bụi bay lên. Hăn nhìn đại khái một chút, đô vật hỗn tạp trong phòng rất lớn, hơn nữa đồ cũ nát trong nhà lại rất nhiều, mà phần lớn đều là ghế salon, nhưng hỗn tạp vật trong phòng được sáp xêos rất tinh xảo, không giống như hỗn tạp vật sắp xếp bình thường trong phòng. Hắn lập tức hiểu được một chút, những đồ cũ nát trong này đều đặt dưới tầng hầm, chắc là vì muốn ẩn giấu phục binh, cho nên mới vận chuyển đến đây chất đống, xem ra thời gian mà Ô Mạn lặc Tư ở đây phục binh cũng không ít, đã biết những người này sẽ mắc bẫy. Nếu như Mặc Linh Đốn không biết chuyện này, và nói Mặc Linh Đốn cùng Ô Mạn Tư Lặc không có quan hệ gì, có đánh chết Dương Túc Phong cũng không tin. Gián bất tử Thiết huyết vệ đội hiển nhiên là không đem Dương Túc Phong trở thành nhân vật vô cùng quan trọng, phân tán theo nhiều hướng khác đánh sâu vào, chỉ có bảy tám người trước sau lọt vào hỗn tạp vật trong phòng, chỉ có điều trang bị lưỡi lê trên súng Nặc Phúc Khắc của bọn họ quá dài không thích hợp chiến đầu ở nơi này. Dương Túc Phong cô gắng kìm nén hô hấp của mình, trước ải sinh tử trước mắt, hăn càng phải tỉnh táo hơn. Ô Mạn Lặc Tư quả nhiên không phải nhân vật bình thường, hắn quả nhiên là đã có một giờ lên lớp sinh động cho mình: Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải khiến cho kẻ khác rơi vào chỗ chết. Dương Túc Phong nhẹ nhàng đem súng Mễ Kỳ Nhĩ cất giấu đi, sau đó móc ra hai khẩu súng 54, đây là pháp bảo để hắn dung bảo vệ tính mạng của mình, đếm lại số đạn dự bị, cũng đủ dùng, chỉ có điều hắn suy nghĩ một chút, lại nhanh chóng đem một khẩu súng 54 để trở về lại bên hông, sau đó đem tán đao gắt gao nắm chặt trong tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]