Dương Túc Phong cũng nổi điên, tay liên tục bóp cò súng, từng tên một bị đạn bắn gục mãi đến khi trong tầm mắt hắn không còn thấy bóng dáng một kẻ địch nào mới thôi. Người hắn cứng đờ, thõng tay buông súng, ngồi phịch xuống đất.
Thình lình, một viên trung úy hấp tấp chạy đến nỗi té nhào xuống đất, miệng lắp ba lắp bắp: “Nham Long, Nham Long, Nham Long đại đội trưởng không xong rồi! Mau...” Nói chưa dứt câu, hắn đã bất tỉnh nhân sự trước.
Dương Túc Phong ba chân bốn cẳng chạy vào trạm cấp cứu khẩn cấp, quả nhiên thấy Nham Long đã ngấp nghé trước cổng tử thần.
Tang Cách cuống lên, định dùng cách bấm huyệt giúp y tỉnh lại song mấy lần đưa tay ra rồi lại rụt về, chỉ sợ lỡ mình sơ sót Nham Long sẽ hết thở luôn, nhất thời trán đầy mồ hôi lạnh.
“Nham Long, Nham Long, ngươi có nghe ta nói không? Ngươi nghĩ xem, cố gắng nghĩ xem, trong đời ngươi chuyện gì làm ngươi hạnh phúc nhất?” Dương Túc Phong cố gắng nín khóc, ôn nhu vỗ về Nham Long.
Mi mắt người sắp chết khẽ giật, song vẫn không nói được gì.
Tang Cách thình lình nổi trận lôi đình, giật lấy một khẩu Mễ Kì Nhĩ, muốn chạy lên tiền tuyến.
Đột nhiên, tiếng Nham Long vang lên cực kỳ yếu ớt: “Cuộc đời tôi, hạnh phúc nhất là... là... được nhìn thấy Tiêu Tử Phong... Tiêu Tử Phong...”
Tang Cách hấp tấp quăng súng đi, quỳ xuống, mừng rỡ kêu lên: “Phải rồi, phải rồi! Chuyện hạnh phúc nhất trong đời ngươi là được nhìn thấy đệ nhất mĩ nữ đại lục Tiêu Tử Phong! Ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406561/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.