Dương Túc Phong than nhẹ một tiếng, còn muốn nói tiếp, Nham Long đã đến nói Ni Mục Lai cầu kiến hắn. Dương Túc Phong hướng Phượng Thải Y mỉm cười, thản nhiên nói: “Chúng ta đi gặp hắn đi.”
Phượng Thải Y vui vẻ đồng ý.
Nham Long lại hết sức kinh ngạc, còn có chút phản cảm nói: “Sư trưởng, Tham mưu trưởng, hắn chỉ là một tù binh, hai người phải tự đi đến đó sao? Nếu theo quy củ trước đây, tôi giải hắn đến đây mới đúng.”
Dương Túc Phong lắc đầu nói: “Không cần, chúng ta sẽ tự đi gặp, ngươi đi trước dẫn đường.”
Nham Long lẩm bẩm cho chính bản thân mình nghe, tựa hồ không cách nào giải thích được, tại sao phải khách khí với một gã bại quân như thế, nếu không hợp tác thì chỉ cần bắn một phát cho chết là xong chứ cần gì phải thế. Đi một đoạn đường dài mới đến được nơi đã bố trí Ni Mục Lai. Dựa theo mệnh lệnh vừa rồi của Dương Túc Phong, Ni Mục Lai đích xác đã được đãi ngộ rất tốt, ngoại trừ vũ khí và tùy tùng, an toàn và tự do đều có được thoải mái.
Nham Long nói lớn : «Ni Mục Lai ! Sư trưởng chúng ta và Tham mưu trưởng đến gặp ngươi ! »
Ni Mục Lai ngạo nghễ đứng giữa phòng, một chút ủ rũ của bại quân cũng không có, ngược lại giống như một con gà chọi đang tức giận, vẻ hiếu chiến tràn ngập trên mặt, hai mắt lại đỏ rực như một con bạc vừa thua cuộc, thấy hai người tiến đến, thần sắc càng thêm cao ngạo, hừ mũi một tiếng, khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406552/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.