Dương Túc Phong do dự một chút, tựa hồ khó mở miệng, bất quá đi đi lại lại hai bước thì vẫn chậm rãi nói: “Tôi muốn cô giúp ta viết một lá thư cho Ni Mục Lai, nói cho hắn biết chúng ta cũng không có chủ tâm đối địch với hắn, nhưng trách nhiệm phòng thủ thì không thể tránh được phải chiến. Nếu hắn đồng ý lui binh, chúng ta có thể thông qua phương thức khác đàm phán về vấn đề cứ điểm Đông Nhật, nếu hắn vẫn kiên quyết muốn chiến, thì chúng ta không thể làm gì khác hơn là liều mạng chống cự đến cùng…”
Phượng Thái Y nhìn thật sâu Dương Túc Phong, khóe miệng lộ ra vẻ cười cợt, không nói gì hết.
Dương Túc Phong biết nội tâm của mình đã bị đối phương nhìn thấu, không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng nói: “Kỳ thật cô cũng đã biết, chúng ta bây giờ không nên trở mặt với vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, nên tôi muốn chừa lại một đường lui cho hai bên, không nên quá cứng rắn. Nếu không, cho dù trận đánh này chúng ta thắng cũng sẽ gây rất nhiều hậu hoạn sau này. Đối với Lỗ Ni Lợi Á, tôi cũng có một suy nghĩ mới, bất quá suy nghĩ này chỉ có thể hai chúng ta biết, những người khác vẫn phải nói với bọn họ là quyết chiến đến cùng.”
Phượng Thái Y lắc đầu nói: “Viết thư không khó, nhưng Ni Mục Lai tuyệt đối sẽ không dễ dàng dừng tay, đợt tấn công tiếp theo sẽ rất mãnh liệt, chúng ta phải sớm chuẩn bị. Tôi đoán hắn sẽ điều động toàn bộ binh lực và vũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406550/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.