Lòng Dương Túc Phong đột nhiên tức giận, buồn bực, nhịn không được hỏi: “Cô lại chọn cái gã Độ Biên Lang đó làm nhân vật chính à?”
Thiếu niên lắp bắp: “Tôi tưởng là...”
Tài Băng Tiêu không đợi cô ta nói xong đã cười, ngắt lời, thản nhiên nói: “Tuy cô lựa sai người nhưng vẫn còn cơ hội sửa chữa đó. Ai da, cô xem, người đó đó, cô chọn ông ấy làm vai chính. Nhất định cô sẽ trở thành tác giả viết tiểu sử vĩ đại nhất trong lịch sử người Cát Phổ Tái!”
Tài Băng Tiêu trỏ ngón tay vào Dương Túc Phong, ánh mắt thiếu niên xinh đẹp ấy tức thì sáng lên. Dương Túc Phong đoán cô ta ắt hẳn sẽ mừng rỡ hoan hô, nhảy nhót như phát cuồng mà hỏi: “Thật sao? Thật thế à?” thậm chí còn nồng nhiệt ôm chầm lấy mình. Trái lại, vẻ mặt hoan hỉ của thiếu niên chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi mau chóng tiêu tan, ánh mắt hoài nghi lẳng lặng nhìn Dương Túc Phong, khẽ hỏi: “Thật không?”
Tài Băng Tiêu mỉm cười khẳng định: “Cô tin ta đi. Cô nhất định sẽ trở thành một Phổ La Mễ Lạc Đạt khác.”
Tức thì toàn thân thiếu niên giống như bức tượng đồng đang phát sáng, mắt sáng ngời rạng rỡ nhìn Dương Túc Phong. Hoàn toàn không thấy một chút gì là sợ hãi và có ý muốn kháng cự, khao khát tương lai dâng đầy trong mắt. Cái tên Phổ La Mễ Lạc Đạt tác động cô ta sâu sắc, làm cô ả không còn suy nghĩ cẩn thận được, đầu óc mơ tưởng đến viễn cảnh người người chiêm ngưỡng chân dung của mình trăm ngàn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-thu-da-kieu/1406482/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.