Chương trước
Chương sau
Sự thay đổi to lớn này khiến hắn vốn cứng cỏi là thế mà trong một lúc cũng không cách nào tiếp thụ được, nháy mắt hắn cảm thấy huyết mạch toàn thân căng phồng, rơi vào trạng thái vô thức nhất thời, bản thân không biết mình đang nghĩ gì. Bất quá hắn nhanh chóng ngẩng đầu, dũng cảm đối diện với ánh mắt của tất cả. Trong đầu hắn quanh đi quẩn lại chỉ có một ý nghĩ: “Mĩ Ni Tư, ta trở về đây!”
Viên tướng trẻ lơ đãng chớp mắt, nhờ đó bất ngờ phát hiện ánh mắt của Dương Túc Phong tuy còn chút hoang mang nhưng rất nóng bỏng, một dạng thoát li lao tù cháy bỏng. Vẻ mặt y từ từ phát sinh biến hóa, nhìn chằm chằm trên người Dương Túc Phong, dường như phát hiện được gì đó.
Dương Túc Phong nhận ra ba người trước mặt, hai luồng kí ức đan xen lẫn lộn.
Lão thái giám là tâm phúc của hoàng đế, tên thật là gì dường như không ai biết, ngoài hoàng đế ra, mọi người đều gọi là Chu công công. Chức vụ công khai của ông ta là tổng quản thái giám nội vụ, thực tế là người phát ngôn, là hóa thân của hoàng đế. Lúc đương kim hoàng đế còn là một vương tử bình thường, từng gặp nạn nhiều lần, tình cảnh vô cùng thê thảm, chỉ có một mình ông ta ở bên săn sóc. Để vương tử đáng thương không bị đói, ông ta thậm chí lẳng lặng cắt thịt bắp đùi mình nấu cho vương tử ăn. Hai người nương tựa lẫn nhau mười một năm ròng. Sau lần cận kề cái chết, vương tử đột nhiên vọt lên cành cao, biến thành phượng hoàng, chiếm lấy ngôi vị cửu ngũ chí tôn. Ông ta tự nhiên một bước lên mây, quyền khuynh thiên hạ, nghe nói hoàng đế ra bất kì mệnh lệnh nào cũng đều qua tay ông ta, là nhân vật làm mưa làm gió khắp nơi.
Lão già bệnh tật ốm yếu là thân tín của hoàng đế, đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh. Nghe nói năm nay ông ta đã bảy mươi sáu tuổi, là bá phụ của đương kim hoàng đế, chủ quản công tác tình báo và nội vụ của cả Đường Xuyên đế quốc.
Hoàng đế cực kỳ ân sủng ông ta, thậm chí canh ba nửa đêm còn tự mình đến nhà thăm viếng. Việc này không thể không khiến dân gian suy đoán, nhiều nhất là lời đồn Đường Cảnh là cha thân sinh của hoàng đế.
Tuy triều đình nhiều lần ban bố lệnh cấm, thi hành thủ đoạn nghiêm khắc, lập tức xử chém kẻ tung tin nhưng tin đồn càng lúc càng lan rộng, đến nỗi không thể nào xử lý được. Suy cho cùng, chuyện dâm loạn, loạn luân nơi hậu cung luôn là đề tài bàn tán thích thú nhất của dân chúng những lúc trà dư tửu hậu. Năm đó Đường Cảnh anh tuấn tiêu sái, ai nói chuyện này không có khả năng?
Còn viên tướng này thì ai cũng biết, thượng tướng cấm vệ quân, hầu tước Bạch Ngọc Lâu, nam nhân anh tuấn nhất Đường Xuyên đế quốc. Bên ngoài đều nói y là người trong mộng của các cô gái trong cả nước.
Bất quá theo lời đồn thì, điểm mê người nhất của y không phải là diện mạo mà là trường kiếm của y. Năm xưa Lê Hoa công tử đơn thương độc mã tiến vào kinh thành Ni Lạc, một tay đấu mười tám cao thủ đại nội, kiếm khí chấn vỡ Thái Hòa điện, kiếm quang xộc thẳng lên chín tầng mây, khiến người người im thin thít. Cả hoàng thành chỉ có một mình Bạch Ngọc Lâu chịu được một kiếm, khiến Lê Hoa công tử tâm cao khí ngạo phất áo bỏ đi, Bạch Ngọc Lâu vang danh thiên hạ từ đó. Nhưng mà, một kiếm của Lê Hoa công tử rốt lại không dễ dàng chống chịu. Bạch Ngọc Lâu phải nằm liệt giường mất hai năm nhưng nội thương vẫn không thể trị hết, thế nên hiện tại nhìn mặt y tái nhợt.
“Dương Túc Phong, ngươi đã nghe rõ chưa?” Chu công công ho khẽ, uể oải nói rồi ì ạch ngồi xuống chỗ của mình. Ông ta tự mình rót một tách trà làm bằng pha lê khảm đầy trân châu và kim cương, hớp một ngụm nhỏ, hơi nóng bốc lên từ miệng cốc, không khí tức thì thoang thoảng mùi trà Hoàng Sơn.
“Đã nghe rõ rồi!” Dương Túc Phong đáp ngắn gọn. Sự thật đầu hắn lúc này vẫn còn là một mớ bòng bong.
“Tốt, ngươi nhận lấy thánh chỉ trở về. Ngoài ra ngươi ký tên chấp thuận vào đây. Từ giờ, ngươi đường đường chính chính là lãnh chúa vùng Nam Hải, không cần giống như người cha xấu xa đã chết của ngươi. Ngươi không cần lưu lại đây nữa, phải mau chóng trở về Mĩ Ni Tư, thực hiện trách nhiệm và sứ mạng của ngươi.” Lão thái giám mặt mày vô cảm, đưa một tay ra, hai ngón tay gầy như que củi cầm lấy thánh chỉ giơ lên.
Dương Túc Phong tiến lên hai bước, cung kính gập người đưa hai tay tiếp lấy thánh chỉ rồi lại lùi lại hai bước, mở ra nhìn, không khỏi ngẩn người. Thánh chỉ này không phải do hoàng đế tự mình viết, mà do thư ký hoàng cung in hàng loạt, thậm chí đến tên mình cũng không phải điền lên mà được in sẵn. Mỗi từ mỗi chữ đều rõ ràng nhưng thoạt nhìn đã thấy quái lạ, dấu ngọc tỉ truyền quốc đóng lên nhìn lại đẹp như vậy.
Bất quá, Dương Túc Phong chỉ hơi ngây ra rồi thu lấy thánh chỉ, sau đó cắn đầu ngón tay lấy máu để kí. Tổng cộng có hai phần, mỗi phần chừng bảy tám tờ, chữ viết dày đặc, đều là điều luật quyền lợi và nghĩa vụ của lãnh chúa.
Dương Túc Phong khẽ nghiêng người, cũng không thèm nhìn tử tế, vội vàng ấn ngón tay lên thánh chỉ. Lão thái giám giữ một phần, phần còn lại đưa cho hắn, không nói câu nào, phất phất tay tỏ ý mọi chuyện đã xong xuôi, ngươi có thể đi được rồi.
Đợi hắn kí tên xong, đại thần bộ nội vụ Đường Cảnh ngồi bên mới đưa hắn một con dấu, yếu ớt cất tiếng: “Cầm lấy!” Dương Túc Phong cầm lên nhìn, con dấu trông hết sức cũ kỹ, có chỗ còn tróc mất lớp sơn, mặt con dấu đen xì, hình như có khắc chữ theo lối chữ Lệ, nhưng mà nhất thời cũng không có xem kỹ trên đó rốt cuộc là khắc cái gì, nghĩ chắc là con dấu của lãnh chúa vùng Nam Hải. Nhưng trong trí nhớ của hắn, hình như chưa từng thấy qua gia tộc có con dấu như thế, không biết là thật hay giả.
Dương Túc Phong khẽ gật đầu, quay lưng bước đi, chợt nghe Bạch Ngọc Lâu gọi: “Dương Túc Phong, ngươi biết ngươi định làm gì không?”
Giọng y rất êm ái, rất thu hút nhưng hơi khàn khàn. Lý do bên trong mọi người đều biết. Trước lúc Lê Hoa công tử tập kích hoàng cung, giọng của Bạch Ngọc Lâu tuyệt đối hùng hồn, đầy nam tính nhưng một chiêu Thiên Ngoại Phi Tiên của Lê Hoa công tử không chỉ tàn phá thân thể Bạch Ngọc Lâu còn thay đổi luôn giọng nói của y. Giọng y hiện giờ nghe như lúc nào cũng không đủ hơi, yếu yếu ớt ớt, giống như không nối hơi được. Nhưng cái giọng yếu xìu đó lại khiến vô số thiếu nữ trẻ tuổi trong đế quốc tán tụng là tự nhiên, đổ xô theo Bạch Ngọc Lâu, làm cho rất nhiều đàn ông chất giọng hùng hồn chỉ còn biết nắm tay nhau than thở, không biết làm sao cả.
Dương Túc Phong dừng bước, đứng đối diện Bạch Ngọc Lâu đáp: “Trở về Mĩ Ni Tư!”
Hầu tước Bạch Ngọc Lâu đứng dậy nhìn hắn, Dương Túc Phong không hề sợ sệt, nhìn thẳng mắt hắn.
Bạch Ngọc Lâu trầm ngâm hồi lâu, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết ngươi về Mĩ Ni Tư làm gì không?”
Dương Túc Phong hờ hững: “Thánh chỉ có nói, chống loạn dân, gữ gìn trị an, bảo vệ cương thổ!”
Bạch Ngọc Lâu gật đầu, từ tốn hỏi: “Vậy ngươi định làm thế nào?”
Dương Túc Phong ngập ngừng: “Cái này… ta cần suy nghĩ một chút!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.