Vẻ mặt Lâm Sinh Phu, Kim Duy Đa không chút biến đổi. Mấy chục năm kinh nghiệm đối địch cho bọn lão biết, khi ở vào thế yếu, càng hoảng loạn thì càng không có đường sống.
Không cần biết một già một trẻ trước mặt này là ai, có thể trong thời gian ngắn giết chết nhiều hảo thủ của phái Điểm Thương như vậy, tuyệt đối không phải loại dễ trêu!
Kim Duy Đa bỗng nhiên cảm thấy đáng ra mình nên thoái ẩn rồi. Trong phái Điểm Thương, lão tự nhận mình chỉ là kẻ phụ thuộc vào Lâm Sinh Phu, trong võ lâm lại gây ra không ít sát nghiệt, thật sự nên thoái ẩn rồi.
Chỉ cần lão có thể sống qua được hôm nay.
Chỉ cần lão có thể sống qua được trận này.
Vì thế lão lập tức xông tới, thậm chí còn không muốn nói một lời nào.
... Trên giang hồ chính là như vậy, không phải người chết, thì là ta vong.
Nếu đối phương đã tìm tới lão thì đương nhiên là không thể nói một hai câu là có thể dàn hòa, cho nên chỉ còn có đổ máu.
Đổ máu là cái giá lớn nhất, nhưng thu hoạch cũng nhanh nhất.
Lão xông lên trước, tay trái đục, tay phải chùy, “coong” một tiếng, giống như lôi công giáng sét, đánh tới.
Lão xông tới phía ông già.
Lão vừa nhìn đã thấy, ông già này khó ứng phó hơn thiếu nữ nhiều.
Lão đánh tới một chiêu, ông già khẽ lắc mình tránh qua.
Hai mắt ông già vẫn hiền hòa nhìn hắn.
Giống như là đang nhìn con cháu mình.
Kim Duy Đa khẽ rùng mình, lại đánh tới một đục, ông già lại chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-nhu-hoa-than-chau-ky-hiep/117040/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.