Sớm có các Lang tướng quán Giang Đô tiến lẻn. nơm nóp lo sợ nói: "Tâv Lương vương, chuyện thích khách..
■"Thích khách là Lý Mặt Ngòa Cương, cùng các ngươi không quan hệ" Tiêu Bổ Y cất cao giọng nói: "Nghĩ tới hắn lẫn vào trong doanh, quá nửa là muốn hãm hại các người. Mọi người không cẩn lo ngại, Lý Mật đã chết, chuyện này, cứ tính như vậy. chớ có nhắc lại".
Bọn Lang tướng Mạnh Binh mừng rờ. cùng kêu lẻn: "Tâv Lương Vương Minh xem xét rò ràng, thuộc hạ vô cùng cảm kích".
Tiêu Bố Y hiểu 1'ẳng giờ phút này quán tâm giao động, chi có thể lại an ủi vài câu. lúc này mới cùng Trương Trấn Chu. các thị vệ quay lại doanh trại. Lại cùng Trương Trần Chu thương nghị thật làu. Đến khi đém khuya mới có thể an giấc.
Nhưng mới tới trước lều trại, Tiêu Bố Y đã chợt ngừng bước, sau hồi làu đẳv mành trướng ra, vui mừng nói: "Đại ca. là người? Người đến khi nào?"
Cầu Nhiêm Khách nhìn sang Tiêu Bố Y thật làu. Đột nhiên thân hình nhoáng một cái, đã đến trước người Tiêu Bố Y. một chưởng bổ tới.
Một chưởng này của hắn thế tới cực kỳ nhanh, có thể nói là thân hình mới động, chưởng đã đền trước mắt. Tiêu Bố Y trong lòng rùng mình, theo bản năng ra tay đón đờ. Hắn xuất chưởng ra. thân thể đã lui ra khỏi trướng, chi cảm thấy trẽn mặt một đạo gió sắc bén lướt qua. mơ hồ lấv đau. thắt thanh nói: "Đại ca. người làm gì vậy?"
Sỡm có hộ vệ ùa tới hò lên: "Tâv Lương vương".
Bọn họ nhìn thấy Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-my-sac/1627670/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.