Ngụy Đức miệng ngậm đầy bánh, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hàm hàm hồ hồ nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là nhân sĩ Hà Gian". 
"Ồ?" Lưu Vũ Chu ánh mắt chợt lóe, khẽ cười rộ lên, "Thật là trùng hợp, Lưu mỗ cũng là nhân sĩ Hà Gian. Không biết huynh đài là người nơi nào ở Hà Gian?" 
Ngụy Đức ngẩn ra rồi nói: "Cũng thật khéo, nhưng tại hạ chỉ là thảo dân, cũng không dám cùng một chỗ với đại nhân". 
Hắn lúng búng nói, Lưu Vũ Chu cười rộ lên, xua xua tay: "Huynh đài cứ nói thế, anh hùng thiên hạ, không luận xuất thân. Nếu có thểở cùng một nơi với huynh đài, Lưu mỗ thạt ra cũng vinh hạnh. Lưu mỗ là nhân sĩ Cảnh Thành Hà Gian, không biết Ngụy huynh là người địa phương nào ở Hà Gian?" 
Lưu Vũ Chu truy hỏi không tha, Ngụy Đức không thể chối từ, đành lúng búng nói: "Lưu đại nhân, tại hạ là người Dịch Huyền Hà Gian, là vùng nghèo nàn đá sỏi, đại nhân quá nửa là không biết". 
Lưu Vũ Chu thần sắc chợt động, lại cười nói: "Như thế lại càng vừa khéo, người ở Dịch Huyền Hà Gian Lưu mỗ cũng biết một số nhân vật, Ngụy huynh võ công cao cường, ta nghe nói tại Dịch Huyền có Ngụy Đao Nhi, cũng là người tinh thông võ nghệ, đánh khắp phạm vi trăm dặm không đối thủ, không biết có quan hệ gì với Ngụy huynh không?" 
Ngụy Đức vẻ mặt có chút ngoài ý muốn, hồi lâu mới nói: "Ngụy Đao Nhi là hào kiệt, tại hạ làm sao có duyên gặp mặt. Nơi tại hạởlà một thôn tại Dịch Huyền, lâu nay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-my-sac/1627200/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.