Chương trước
Chương sau
"Diệp Lạc Anh, chàng rốt cuộc bị nàng ta bỏ bùa mê thuốc lú gì thế?!" Mẫu Đơn công chúa rốt cuộc chịu không nổi, nửa người nàng ta rời khỏi đệm hương bồ, vịn trên bàn trà nhìn chằm chằm Diệp Lạc Anh. Biểu tình trên mặt có thể nói vô cùng đau đớn, giống như nhìn thấy bông hoa mẫu đơn mình yêu thích nhất bị một con trâu gặm. Nàng ta giơ tay chỉ vào Tô Tô nói, "Không lẽ chàng không biết nàng ta là ai? Không lẽ chàng chưa nghe qua những chuyện liêm sỉ mà nàng ta đã làm sao?"
"So với việc dùng lỗ tai nghe, ta càng tin vào mắt mình hơn." Diệp Lạc Anh nghiêm túc nhìn nàng, "Tô Tô là một cô nương tốt."
"Hả? Cô nương tốt? Là nàng ta ư?" Mẫu Đơn công chúa tức giận mà bật cười, tiếng cười mang theo một tia đau đớn, "Nữ nhân lẳng lơ, nhân cách xấu xa, đầu rỗng tuếch, một chữ bẻ đôi cũng không biết! Chàng nói cho ta, đây chính là một cô nương tốt à?! Chàng có thể thích một nữ nhân như vậy, tại sao không thể thích ta? Rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng chứ? Chàng mau nói cho ta biết!"
"Này, này." Tô Tô cũng chịu không nổi, "Cô muốn chửi ta trước mặt hoà thượng sao? Cư nhiên còn nói xấu ta ngay trước mặt ta...."
"Khụ khụ." Vị hoà thượng ở đây --- Vân Quang đại sư ho khan một tiếng, cắt ngang căng thẳng giữa hai người.
Mẫu Đơn công chúa định thần lại, thu lại tức giận cùng đau đớn trên mặt, biến trở về bộ dáng ung dung cao quý như ban đầu. Nàng ta từ từ ngồi lại trên đệm hương bồ, rồi nhìn trụ trì đại sư với vẻ mặt không biểu cảm: "Cho dù thế nào đi chăng nữa, bổn cung nhất định phải mang tên khâm phạm của triều đình này đi. Hy vọng đến lúc đó, trụ trì đại sư có thể làm chứng cho bổn cung, chứng minh Tô gia đại tiểu thư không những chứa chấp khâm phạm, mà còn chống đối bổn cung. Nàng ta tâm cơ khó lường, rất có khả năng giống với Diệp gia, cấu kết với Hung Nô mưu đồ bất chính rồi."
"Trụ trì đại sư, người xuất gia không nói dối." Tô Tô cũng nhìn về phía trụ trì đại sư, "Có thể thấy, nữ nhân này không những cưỡng ép trai lành, mà còn muốn vu oan hãm hại ta. Bây giờ ta vô cùng nghi ngờ, có phải chuyện của Diệp gia cũng do nàng ta hãm hại không. Đợi khi ta hồi phủ bẩm báo phụ thân, đến lúc đó đại sư ngài nhất định phải đứng về phe chính nghĩa đó!"
Khuôn mặt tươi cười mũm mĩm của Vân Quang đại sư giống hệt như Phật Di Lặc, không thể nhìn ra là đang tức giận hay vui mừng.
Chỉ là tốc độ xoay tràng hạt trong tay nhanh hơn rất nhiều.
Dường như trong lòng không được kiên nhẫn cho lắm.
"Trụ trì đại sư!" Mẫu Đơn công chúa hùng hổ nói, "Ngài nhất định phải suy nghĩ kỹ, nên giúp dâm phụ tiếng xấu rõ ràng này hay là giúp Khánh Quốc công chúa ta...."
"Đúng vậy, trụ trì đại sư, ngài phải suy nghĩ kỹ càng đó." Tô Tô cũng nheo mắt cười, "Trong cung có tổng cộng mười tám công chúa, nhưng Tể tướng lại chỉ có một cô con gái. Ngài rốt cuộc là muốn giúp nàng ta, hay là giúp ta đây?"
Vân Quang đại sư nhìn hai người.
Bên trái là thiên chi kiều nữ, bên phải là quý nữ hoàng tộc. Cho dù ta giúp ai thì cũng sẽ làm mất lòng người kia. Tuy cả hai tính tình đều không tốt, giống như một con rắn độc. Chỉ khác chỗ, một người là vòng bạc, người kia là dây trói. Cho dù bị ai quấn lên thì cũng rất phiền phức.
Nhưng phiền phức thì phiền phức, thân là lãnh tụ Phật môn, ta cũng không sợ các nàng. Hơn nữa, ta và Diệp Lạc Anh chính là bạn bè lâu năm, nên vì tình riêng, ta sẵn sàng giúp đỡ cậu ấy một chút. Vì thế trụ trì đại sư cười, khẩy chuỗi tràng hạt một lát, rồi đột nhiên đặt một chiếc hộp dưới chân lên trên bàn.
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc gương.
Chiếc gương được làm bằng thủy ngân,
khung gương được bao bọc bởi đồng thau, mặt trên khắc hoa văn cây bồ đề.
"Phật gia coi trọng người có duyên," Trụ trì cười, "Nếu hai vị thí chủ muốn nhờ lão nạp giúp đỡ, vậy hãy làm một bài thơ lấy vật này làm chủ đề đi."
Nói xong, ông liền nhắm mắt lại, không nói gì mà lẳng lặng khẩy tràng hạt trong tay.
"Thật không công bằng!" Mẫu Đơn công chúa tức giận, chỉ vào Diệp Lạc Anh rồi nói, "Chàng ấy tinh thông Phật lý, nếu chàng ấy lén viết cho nàng ta thì sao?"
"Ý kiến hay!" Vốn Tô Tô nghe nói sắp làm thơ thì đầu liền đau, nghe nàng ta nhắc xong, hai mắt lập tức sáng lên, quay đầu vỗ bả vai Diệp Lạc Anh, vô cùng tự tin nhìn hắn, "Tương lai của chúng ta nhờ vào ngươi."
Diệp Lạc Anh mặt đỏ bừng, mắt lén lút nhìn trụ trì, thấy ông làm bộ "gió lớn quá không nghe rõ" liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu lại, trịnh trọng gật đầu với Tô Tô, nắm chặt tay nàng và nói: "Được, cứ giao cho ta."
Diệp Lạc Anh không biết võ công, cũng không giỏi cưỡi ngựa đánh giặc, điều duy nhất hắn có thể làm là cầm bút viết chữ.
Nếu nàng yêu cầu, hắn sẵn sàng vì nàng viết đến sông cạn đá mòn, khô tay khô mực.
Mẫu Đơn công chúa bị khung cảnh ngọt ngào của hai người làm cho tức giận, nàng phẫn nộ nhìn trụ trì để kháng nghị nhưng trụ trì vẫn tiếp tục làm bộ "tuổi già tai lãng". Nàng ta tức giận đến mức suýt nữa thì gọi người khiêng lão hoà thượng này ra ngoài thiêu thành tro.
Cố gắng hít thở thật sâu và kiềm chế lửa giận trong lòng, Mẫu Đơn công chúa lại trừng mắt nhìn đôi cẩu nam nữ kia, trong lòng điên cuồng nghĩ: "Bổn cung muốn thắng! Bổn cung nhất định phải thắng! Bổn cung nhất định phải chia rẽ đôi cẩu nam nữ này, nhất định phải mang Diệp Lạc Anh về cung!"
Để đạt được mục tiêu này, nàng ta chậm rãi đứng dậy, lạnh lùng nói: "Bổn cung đi ra ngoài hóng gió đã, lát nữa trở về làm thơ."
Lúc trước, nàng ta không giữ thể diện cho Tô Tô, bây giờ Tô Tô nào sẽ giữ thể diện cho nàng ta. Tô Tô lập tức chọc phá ý đồ của nàng ta, cười nói: "Không có học thức thì cứ thừa nhận đi, nếu muốn cầu cứu viện binh thì cứ việc nói thẳng. Cô trốn làm cái gì?"
"Nữ nhân ngu ngốc như cô có tư cách gì mà nói bổn cung?" Mẫu Đơn công chúa tức giận nói.
Tô Tô cố ý ôm lấy cánh tay Diệp Lạc Anh, cười nói: "Với tư cách là ta có được hắn!"
Mẫu Đơn công chúa suýt nữa tự hủy hai mắt, không bao giờ muốn nhìn thấy nàng, lập tức phất tay áo bỏ đi.
Sau khi ra khỏi thiền phòng, nàng ta lập tức ra hiệu cho thị vệ của mình đến nói chuyện.
"Các ngươi có biết làm thơ hay không?" Mẫu Đơn công chúa hạ giọng hỏi.
Đám thị vệ nhìn nhau, tất cả đều lộ ra biểu cảm cực kỳ khó hiểu.
Kêu bọn ta giết người thì còn có khả năng làm được, nhưng mà kêu bọn ta làm thơ thì.... Chịu. Nếu có bản lĩnh này thì bọn ta sớm thi đậu Trạng Nguyên rồi, còn đi làm thị vệ cái khỉ mốc gì?
"Một đám vô dụng!" Mẫu Đơn công chúa tức giận mắng một tiếng, quay đầu lại, vừa chua xót vừa oán hận nhìn về phía thiền phòng.
Đám thị vệ là biết công chúa mê mẩn Diệp Lạc Anh kia, dùng một cái từ để miêu tả chính là sói đói trong truyền thuyết. Huống hồ, lần này thịt đã đến miệng sói, nếu không giúp công chúa mang thịt về ăn, thì chắc chắn người ấy sẽ nổi điên trong một tháng. Trong một tháng đó, chắc chắn sẽ chết rất nhiều người, nói không chừng trong đó còn có bản thân mình nữa. Vì tương lai cái mạng nhỏ của chính mình, đám thị vệ bắt đầu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách.
"Công chúa." Một tên thị vệ thận trọng hỏi, "Hay là, chúng ta đi mua thơ."
"Hỏi mua ai?" Mẫu Đơn công chúa tức giận, "Thơ thiền của ai có thể hay hơn của Diệp Lạc Anh?"
"Hỏi mua của hòa thượng trong miếu ạ." Kia thị vệ cười thầm, "Thơ thiền của Diệp Lạc Anh dù hay đến đâu cũng không thể bằng trụ trì đại sư mà. Nghe nói chiếc gương trong tay ông ta đến từ Tây Vực, thường ngày vẫn luôn mang theo bên người để ngộ thiền, nói không chừng đã làm được bảy tám bài thơ thiền rồi. Chúng ta bỏ ra một chút tiền rồi trộm lấy là được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.