Diệp Kinh Cức nghe tới đây, hiểu rõ nhã ý, hắn đứng ở đó nhẹ giọng nói: “Tại hạ hiểu rồi. Trong vòng một tháng, tại hạ chắc chắn sẽ cưới Tô tiểu thư vào Diệp gia.” Hai người cứ đi ngang qua nhau, giao ước đã được ký kết như thế. Khi đi ra khỏi thư phòng, Tô Trung Chính cảm thấy trời xanh, cỏ xanh, không khí ngọt ngào, nói chung là cả thế điều đẹp đẽ. Ông thậm chí còn bắt đầu tính toán, nếu một tháng sau thành thân, như vậy thì năm nay ông có thể ôm cháu ngoại, sang năm là có thể để ôm cháu thứ hai.... Và cứ thế sinh thêm con thì cháu trai cháu gái cuồn cuộn tới. Mà ở trong thư phòng, Diệp Kinh Cức nắm chặt tay, cảm thấy trời xanh đã chết, đất đã nứt toạc, hơi thở tràn ngập quyền thế.... Trên đời này đã không còn nơi nào sạch sẽ, cũng không còn người trong sạch. Vì cứu vớt gia tộc, vì để bảo vệ đệ đệ, bây giờ ngay cả bản thân ta cũng trở thành một món hời. Bây giờ hắn cũng chỉ có thể tự hỏi ––– Sau khi thành thân xong, ta có nên nhốt Tô Tô lại hay không, để nàng ấy nằm trong lòng bàn tay ta và chỉ để nàng ấy sinh ra con cái của Diệp gia.... Đương sự Tô Tô cô nương thậm chí còn không biết mình gặp hoạ tới nơi, bây giờ nàng đang gặp phải một vấn đề phiền não. Kinh nguyệt của nàng tới. A, có lẽ nên đổi một từ thích hợp hơn, nàng đang bị rong huyết (*). (*) Rong kinh hay rong huyết là tình trạng chảy máu kinh nguyệt bất thường, có thể là dấu hiệu của nhiều bệnh lý nguy hiểm như: u xơ tử cung, ung thư biểu mô, buồng trứng đa nang,… Tô Tô chút nữa thì bị doạ chết, phản ứng đầu tiên là mình bị sảy thai.... Dù gì đời sống riêng tư của nguyên chủ loạn lạc như vậy, cũng không có biện pháp phòng tránh! Không có biện pháp, sinh hoạt cá nhân của nguyên chủ thân thể này hỗn loạn như vậy! Cô ta còn chưa bao giờ có dự phòng! Sau đó nàng lại nghĩ đại kết cục đã đến sớm hơn trong nguyên tác, ta sắp bị bệnh hoa liễu mà chết rồi! A, điều này thực sự khủng khiếp, tất cả các loại tưởng tượng đáng sợ hiện ra trong đầu nàng, làm cho khuôn mặt nàng tái mét vội vàng gọi nha hoàn Kiều Đào tới và nói: “Thân thể ta không khỏe, mau giúp ta mời một đại phu tới đây.” “A, cô nãi nãi của ta ơi!” Kiều Đào vừa mới bước vào cửa đã bị sắc mặt tái nhợt của Tô Tô doạ sợ, vừa đỡ nàng ngồi xuống mép giường vừa bất lực nói, “Nô tỳ biết người muốn gặp Y Thánh. Nhưng cũng không cần thiết chỉ vì muốn gặp ngài ấy mà dày vò bản thân thành bộ dạng như này cơ chứ!” “Gì cơ, Y Thánh?” Tô Tô cảm thấy bức sóng suy nghĩ của đối phương dường như không cùng kênh với mình. “Đúng vậy!” Kiều Đào nghiêm mặt nói, “Nếu không phải ngài ấy lập ra quy củ, nói trị bệnh không cần phân biệt đắt rẻ sang hèn, người sẽ tình nguyện để bản thân biến thành bộ dạng sống dở chết dở này sao?” “Ta đã thành bộ dạng sống dở chết dở rồi sao?” Tô Tô giọng nói run run, “Vậy ngươi nhanh lên một chút, cho dù đối phương là Y Thánh hay là Y Tiên hay là Siêu Saiyan, trước tiên cứ mời đến cho ta! Còn nữa, mời cả cha ta tới, ta có lời muốn nói với ông ấy!” Nàng cũng không phải là quả hồng mềm, cần cách vắt đặc biệt nào. Nàng cảm thấy bệnh cảm của mình bây giờ chắc chắn là do Diệp Kinh Cức mang lại. Nếu không phải nửa đêm canh ba hắn bắt cóc ta, còn bắt ta mặc trang phục của kỹ nữ, rồi còn mặc trang phục xốc xếch mỏng như tờ giấy, ta cũng đâu có thành ra thế này! Ta phải cáo trạng với lão cha, sẵn tiện ôm đùi ông ấy cầu xin một thị vệ phòng thân luôn! “Con gái, còn gái, con không sao chứ?!” Nhận được tin báo của hạ nhân, Tô Trung Chính giống như con ngựa hoang thoát cương chạy nhanh tới Xuân Hiểu Uyển. “Cha....” Tô Tô một bộ sống dở chết dở, nằm trên giường buồn bực nhìn ông. Tô Trung Chính khóe mắt như bị nứt ra: “Ôi chao, con gái à, con bị sao thế này?” Tô Tô xấu hổ khi kể chuyện cũ trước mặt người ngoài nên ra lệnh cho tỳ nữ lui ra, sau đó giữ chặt tay Tô Trung Chính, khóc lóc: “Cha, ngài phải làm chủ cho con nha!” “Con mau nói!” Tô Trung Chính ra lệnh. Tô Tô lập tức đem chuyện xưa nói cho ông nghe, trong lòng đầy phẫn nộ: “Cha, chúng ta có lòng giúp hắn, cho hắn ăn, cho hắn uống, cuối cùng còn giúp nhà bọn họ lật lại án oan. Kết quả, hắn cư nhiên đối với con như vậy, ngài nhất định phải vì đòi lại công đạo con gái a!” Kết quả, phản ứng đầu tiên của Tô Trung Chính là cau mày, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng và nói: “Con.... Nói ngược à?” “Hả?” Tô Tô ngẩn người “Diệp Kinh Cức sao có thể ức hiếp con. Dựa vào sự hiểu biết của cha với cậu ta, con ức hiếp người ta thì đúng hơn.” Tô Trung Chính nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Tô, “Nói thật cho cha, con có ép buộc người ta hay không?” Đây, đây là lời lẽ gì thế..... Tô Tô buồn bực muốn ói ra máu. Tục ngữ nói: Không ai hiểu con gái bằng cha. Tô Trung Chính đoán cũng không sai, nguyên chủ quả thực có ép buộc Diệp Kinh Cức, nhưng mà ta vô tội mà, OK?! Vì thế, vẻ mặt thản nhiên nói: “Con không có!” “Thật sao?” Tô Trung Chính vẫn còn nghi ngờ, nhưng Tô Tô vội vàng ôm bụng kêu đau, thuận thế chuyển đề tài. “Thôi, được rồi, được rồi. Cho dù là con có ép buộc người ta hay là người ta ép buộc con thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải chữa khỏi bệnh đã.” Tô Trung Chính nói, “Nghe nói Y Thánh bây giờ đang ở trong kinh thành, vi phụ đã phái người mời cậu ấy đến, xem bệnh cho con.” Tô Tô đặt bàn tay to của ông ở trên bụng mình, giống như đặt tay trên bếp lò, và nói: “Không sao rồi, con vừa mới phái người đi mời hắn.” “Con không nhớ à?” Tô Trung Chính khinh thường nói, “Trước cửa nhà của Y Thánh vẫn luôn dán biểu ngữ “Tô Tô đại tiểu thư và chó dữ không được vào”.” Tô Tô: “Con lại làm gì thế?!” “Đau bụng rồi dẫn đến đau não à?” Tô Trung Chính lắc đầu, thương hại bóp má nàng, “Không sao, vì nể mặt cha nên cậu ta sẽ cứu con. Nhưng lần này con phải biết điều chút, không được xúc phạm cậu ta nữa. Phải biết rằng, đa số người giỏi y thuật thì cũng giỏi dùng độc. Nếu cậu ta động tay chân vào lúc kê thuốc thì không ai biết được đâu.” Tô Tô bỗng nhiên cảm thấy đầu mình chẻ làm đôi, dùng giọng điệu thương lượng với Tô Trung Chính: “Hay là thôi đi. Trên đời này có nhiều đại phu giỏi, không cần phải khăng khăng đòi kẻ thù chữa bệnh cho mình đâu.... Hơn nữa, con nghĩ con bây giờ không cần đại phu mà là thị vệ, thị vệ đó!” “Con muốn thị vệ làm gì?” Tô Trung Chính hai mắt đẫm lệ, “Trong viện của con bao nhiêu là thị vệ mà còn chưa có đủ sao?” “Trong viện còn có thứ này?” Tô Tô như chết tại chỗ. “Ừ, ở khắp viện.” Tô Trung Chính vừa nói lại tràn đầy lửa giận, “Trước khi con còn nhỏ, luôn thích chạy loạn khắp nơi, có nhiều thị vệ phòng thân cũng tốt. Nhưng bây giờ con là một đại cô nương mà hầu hạ bên người toàn là nam nhân thì biết giải thích thế nào đây?” Tim Tô Tô đã bay thật xa, tạm thời không nghe được lời nói của ông. Lẽ ra ta nên sớm nghĩ tới, nếu thân thể này ở hiện đại thì giống như con gái của Bộ trưởng Quốc phòng, thủ tướng,.... Khi ra cửa mua băng vệ sinh đều phải có người đi theo để tránh nàng bị người bán hàng bắt cóc. Trong thời cổ đại, đây giống như là đặc quyền giai cấp vô hạn, có một thị vệ trong viện đã là đương nhiên! Đây giống như gọi là “Đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công phu”.... Tô Tô nở nụ cười hạnh phúc, dự tính sau khi Y Thánh xem bệnh cho nàng xong thì đi đến hậu viện để điều một thị vệ tới bảo vệ mình!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]