Gió cuốn cát bụi lên, mây hóa tuyết roi xuống đất.
Tiêu Đại Bằng đứng ờ trong tuyết, nhìn sang một phía có chút suy nghĩ, chỗ hắn nhìn là ở phía tây, nơi đó đang tiến hành quyết đấu xem ai là chù cuối cùng cùa thiên hạ.
Hắn nhìn như thánh thơi, nhưng giữa hai chân mày lại như cất giấu ưu sầu.
Trên mặt tuy là vết sẹo chằng chịt, nhung đón gió mà đứng, từ bóng lưng trông qua, Tiêu Đại Bằng vẫn cực kỳ phiêu dật.
TưNam nhìn sang bóng lưng Tiêu Đại Bằng, thẳm nghĩ chỉ có lão từ như vậy, mới có thể sirih ra đứa con như Tiêu Bố Y, Tiêu Đại Bằng đúng như biểu hiện ra như vậy, đối với chiến cuộc Trang Nguyên thờ ơ? Hắn năm đó phải quyết tâm như thế nào.
mới có thể buông tha thien hạ?
Cất bước đi qua, Tư Nam phá vờ trầm tư của Tiêu Đại Bằng nói: “Người...!hiện tại định như thế nào?”
Tiêu Đại Bằng hất tuyết đọng trên thân hòi: “Cô bảo ta có tính toán gì?”
“Uyên Cái Tô Văn đà Tìhập Trang Nguyên đà lâu, nếu muốn đánh Liêu Đông, đúng là thòi cơ tốt” TưNam đạo.
“Cô tựa như so với ta còn muốn quan tâm chiến cuộc Trang Nguyên hơn”.
“Ta không thể như người được!” Tư Nam từng chữ nói ra: “Người nếu khỏng quan tâm, thi cũng không trốn tĩárih đến Bách Tế, người căn bản không biết giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt như thế nào”.
“Vậy cô nói đạo giải quyết như thế nào?” Tiêu Đại Bằng hỏi.
“Xuất binh Liêu Đông.
Bức Uyên Cái Tô Văn triệt binh” TưNam đề nghị.
Tiêu Đại Bằng nhìn lên trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912834/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.