Đêm vắng vẻ, có cỗ xe ngựa đang đi.
Cuối mùa thu, gió phương bắc đã dẫn mang như vậy chút lạnh thấu xương.
Giang Nam gió thổi tốt, mưa đa tình.
Mưa phùn roi roi nhuận thu ý, một chiếc xe ngựa lọc cọc một đường đi tới, cuối cùng, rất nharih tới gần Đông Đô.
Đông Đô mặc dù lạnh, nhung lại làm cho người ta ôn hòa, như có cảm giác về nhà.
Đỏng Đô mặc dù xa, nhưng lại làm cho người ta an bình, là nơi người ta quay về.
Bùi Minh Thúy ngồi trên xe, rốt cuộc đến khi không còn nghe tiếng mưa đánh vào thùng xe, thi xốc lên màn xe, bầu tròi đêm như rùa, mưa đà tản mác, bầu trời đầy sao điểm điểm.
“Tiểu thư.
gió lớn.
coi chừng bị lạnh” Ành từ nói.
Qua hồi lâu, Bùi Mirih Thúy chậm rãi buông màn xe xuống nói: “Đa tạ!”
Ành từ nờ nụ cưòi, “Tiểu thư.
người tại sao cùng ta khách khí như vậy?”
Bùi Mirih Thúy muốn cười, nhung lại ho một hồi kịch liệt, khăn hồng che lại cặp môi đò.
sau khi hạ xuống, bên miệng có một điểm máu.
máu so với khăn hồng còn hồng hơn.
Ành từ trong mắt đà có vệt nước mắt.
nhẹ nhàng giúp Bùi Minh Thúy vỗ ờ sau lung.
Bùi Minh Thúy ho thật lâu mới ngừng, đột nhiên hòi, “Ngưai có oán ta không?”
“Tiểu thư cớ sao nói ra lời ấy?” Ành tử kinh ngạc nói.
“Nếu không có bời vì chiếu cố ta Ngươi quá nùa đã sớm lập gia đình.
Ta hiểu rằng, ngươi muốn hoàn lại ân tirih của ta” Bùi Minh Thúy áy náy nói: “Ngươi tuy là Ảnh tử của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912784/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.