Màn đêm thật sâu, Đường Tri Tiết nhìn về phía dưới thành.
Chỉ thấy được bóng người dày đặc, dưới thành ước chừng có ba bốn trăm người.
Có người đánh xe, có lừa thồ hàng, còn có người ôm trẻ con.
Lừa hí người hô trẻ nhò khóc, dưới thảnh thật sự so với cái chợ còn muốn ồn ào náo động hơn vài phần.
Lưu Vĩnh Thông cau mày nói: “Đường Tướng quân, những người này tới thật sự có chút cổ quái.
Không bằng loạn tiễn bắn đi là tốt rồi”.
Các binh sĩ đều có chút bất mãn, bởi vi phía dưới rõ ràng đều là dân chúng.
Nói không chừng còn có phụ lào hương thân của bọn họ.
Cho dù không cho bọn họ vào thành, thi đuổi đi là được, cằn gi phải nhẫn tâm dùng loạn tiễn bắn?
Đường Tri Tiết cũng lắc đầu, “Cũng phải hòi một tiếng mới được”.
Nói rồi hướng về phía dưới thành thăm dò hòi: “Các ngươi là người nơi nào?”
“Chúng tôi đến để đầu nhập vào.
Mong các người mờ thành” ở dưới thành một hán từ lớn tiếng nói.
Đường Tri Tiết ở lâu tại Giang Đô, hiểu rõ khẩu âm dàn bản xứ.
Nghe hán từ nói chuyện, lại là khầu âm vùng Diêm Thành ờ phía đông Giang Đô.
Diêm Thành ở gần bờ biển, tại sao lại chạy đến Vĩnh Phúc ờ ngoải trăm dặm?
“Các ngươi người ờ noi nào?” Đường Tri Tiết lại hòi.
“Chúng ta là người Diêm Thành, cố ý chạy đến đây tìm nơi nương tựa..ở trong tiếng người nhổn nháo truyền đến một tiếng hô.
Nhưng mà mấy chữ cuối cùng hàm hàm hồ hồ, đầu tường cũng không nghe rõ.
“Vì sao không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912732/chuong-495.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.