Chu Phụng Tổ khi nói bội phục, là nghĩ một đẳng nói một nẻo.
Nghe được Trương Lượng phán đoán, hắn càng muốn nói là.
đối phương chưa chắc đã muốn hòa đàm.
nói không chừng muốn sau khi đem bọn họ vào trong thành, rồi bắt ba ba trong rọ, chặt thành tám khúc.
Nhưng Trương Lượng, Trương Tế huvnh đệ đồng lòng, đà ngồi vào trong giò trúc.
Chu Phụng Tổ tìm không thấv lý do để cự tuvệt.
chi có thể cùng tiến thối.
Giò vang lên kẽo kẹt.
như bắt cứ lúc nào cũng có thể rớt xuống dưới thành.
Chu Phụng Tổ nhìn xuống phía dưới, có chút lạnh người, chi sợ binh sĩ trên đẩu tường cắt đứt dây thừng, vậy bọn họ có muốn không chết cũng không được.
Không ngỡ giò trúc vậy mà binh yên vô sự lên tới đầu tường, Chu Phụng Tổ âm thẩm càn nhắc, Trương Lượng nói không sai.
nếu muốn giết, vừa rồi đém bọn họ vứt xuống là được, không cần phải trắc trở như vậy.
Nói nhưvậy, những người nàv còn có ý hòa đàm?
Trương Lượng bưỡc ra khòi giò trúc, đã có sáu bảy thanh trường thương đà dí vào ngưỡi hắn.
Trương Lượng mặt không đổi sắc.
trần định hòi.
“Đây là ý gì?”
Mặc Dũ sắc mặt tái nhợt, sau hồi làu mới nói: “Ta có thể đưa ngươi đi gặp Trinh đại nháiL nhưng mà không thể để cho ngươi mang theo binh khí”.
Trương Lượng gặt đầu, “Tuvệt đối không thành vấn đề, các ngươi không trói ta.
đà nói rò thành ý” Hắn giơ hai tay lên cao.
sớm có binh sĩ tới cỡi bội đao của hắn xuống, trà cái đó ra, hắn cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912730/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.