Trường Tôn Thuận Đức ra khỏi Lưu phủ.
theo phổ dài đi dọc xuống, thần sắc có chút ngơ ngẩn.
Hắn thoạt nhìn như đi không có mục đích, hoặc như là ưu tư đẩv còi lòng.
Trờ lại trước phủ đệ, thấy một người tại phía sau cãv che che dấu dấu.
Trường Tôn Thuận Đức ngừng bước, vốn cho dù người nọ bẽn đường hành, hung, hắn cùng không muốn để ý tới.
bời vì hắn cảm thắv tắt cả đểu cực kv không thú vị.
Hắn nhớ tới những gi mình vừa rồi làm.
chi cảm thấy buồn cười.
Hắn khuyên người khác quý trọng, nhưng năm đó hắn.
làm sao đã từng quv trọng?
Chẳng lè tất cả mọi chuvện, nhất định phải đến khi không cách nào vàn hồi.
thì mới có thể hóa thành kinh nghiệm không cách nào phai mờ...!hoặc giáo huấn? Nhưng hắn khi nhìn thấy người nọ phía sau cãv là ai, thì đột nhiên cải biến chủ ý.
Trẽn đời này, vốn chính là ỡ trong do do dự dự mà vượt qua, Trường Tôn Thuận Đức cười cười tự giễu, hắn vi tinh mà tự gây thương tích, nhưng người ở phía sau cây kia.
hiển nhiên vi tình mà khốn đốn.
Đi vòng đến sau lưng người nọ.
xem ra người nọ đà đợi thật lâu, Trường Tôn Thuận Đức một lời cũng không nói.
Người nọ tinh thẩn vô cùng tập trang, chi nhin chẳm chẳm vào cửa lớn cùa phủ Trường Tôn.
cùng không có chú ý tới sau lưng có người.
Hắn vốn là một công tử, nhưng hôm nay dung nhan tiều tụy, râu mép tua tũa.
chẳng khác một ông lào tám mươi tuồi.
Trường Tôn Thuận Đức than nhẹ một tiếng, vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912691/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.