Tiêu Bố Y kinh nghiệm già dặn, ờ lâu tại triều đình, cơ hồ cả ngày đều là nhìn mặt mà nói chuyện.
Người khác chỉ thấy hắn mắt nhắm mắt mở lười biếng, làm việc thi bộ dáng dì hòa vi quý, nhưng không biết hắn luôn trong thời gian nhanh nhất đua ra những phán đoán nharih nhất, sau đó sẽ quyết định xử lý như thế nào.
Uyển Nhi đột nhiên muốn rời đi, hơn nữa muốn đem tiểu đệ phó thác cho hắn, ở trong mắt Tiêu Bố Y.
điều này tuyệt không bình thường!
Nếu như muốn tìm người thân, thi khi ở tại Tương Dương đã có thể tìm, tại sao phải sau khi đến Đông Đô mới quay trờ lại? Nàng lại đề cập tới tiểu đệ.
mơ hồ có ý không nỡ.
thoạt nhìn lần này đi Tương Dương, quá nửa là do cảm thấy tiền đồ đà định.
Tiêu Bố Y phát hiện điểm đáng ngờ trùng trùng, nhịn không được đặt câu hòi, Uyển Nhi lại giật mìrih nảy người, cuống quít lắc đầu nói: “Không phải như vậy, Tiêu đại ca.
người đa tâm rồi, thực tế...!là ta cũng không biết rốt cuộc sẽ thế nào...!hỏm nay trời đỏng giá rét.
tiểu đệ tại đây mới có chỗ phát triển, ta thấy cũng rất cao hứng.
Ta không thể kềm hãm nó...!cũng không muốn phiền toái người”.
Trên mặt nàng tràn đầy vẻ cấp bách, chỉ sợ Tiêu Bố Y không tin, nhìn thấy Tiêu Bố Y trầm ngâm, liền nắm lấy tay Tiêu Bố Y nói: “Tiêu đại ca...!người phải tin tường ta...!ta thật sự...!thật sự..
Thấy Tiêu Bố Y nhìn qua, Uyển Nhi chậm rãi buông tay ra, “Ta thật sự không lừa người”.
“Ta sẽ giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912615/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.