Tiêu Bố Y khi nói ra đánh hạ ứiàrih Lạc Khẩu, tràn đầy tự tin.
Hắn biết một điểm là, có lòng tin không nhất định sẽ thắng, nhưng không có lòng tin thì nhất định sẽ thua!
Nhưng như thế nào để sự tự tin cùng sự tự đại tìm được sự cân bằng là rất quan trọng.
Tiêu Bố Y nói mấy câu ùng hộ sĩ khí một cỗ kích tình chờ mong đang làn tràn trong binh sĩ.
Tiêu Tướng quân đã đến...!
Chi là cái tên Tiêu Tướng quân, hôm nay đã có thể so sánh với ba chữ Trương Tu Đà, thậm chí có thể mang đến cho Tùy quân động lực càng lớn hơn.
Tiêu Tướng quân nói hôm nay có thể hạ thành Lạc Khấu, không có ai sẽ hoài nghi, tuy bọn họ đã đárih mấy ngày, hơn nữa xem ra cũng không biết phải đánh bao nhiêu ngày nữa.
Nhưng Tiêu Tướng quân đã đến, hôm nay nhất định thắng!
ở phương xa tiếng bước chân truyền đến.
Trương Trấn Chu đã đi tới chỗ birih sĩ đang tụm lại, thi lễ nói: “Tây Lương Vương giá lâm, hạ quan không có tiệp đóntừxa, vạn lần xin tiiứtọi!”
Tiêu Bố Y lại cười nói: “Trương đại nhân, ta không mời mà tới, phải xin người thứ tội mới đúng! Trương đại nhãn, không biết người chuần bị xong chưa?”
Trương Trển Chu mỉm cười, “Tất cả đã như phân phó cùaTiẻu Tướng quân!”
“Hôm nay phá thành Lạc Khẩu, Không biết Trương đại nhân còn lòng tin không?” Tiêu Bố Y lại hòi.
Trương Tĩán Chu mỉm cười nói: “Thành Lạc Khẩu chỉ là khai vị bữa sáng, Tây Lương Vương có lệnh, hạ quan làm theo”.
Hai người ngôn ngữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912609/chuong-369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.