Tiêu Bố Y bẳng lực bản thân đánh gãy cãy quát lui đạo phị dùng thằn kỹ đárih lui mười tám kỵ sĩ, cổ Nhuận Phù trông thấy cũng không cảm thấy gì, bời vì Tiêu Bố Y uy danh lan xa, kinh sợ tám phưcmg.
nhất định có thể làm những gì mà người thường không thể.
Nhưng Khi nghe được Tiêu Bố Y nói cái gi không có ai trời sinh muốn làm đạo phị dân chúng muốn yên ổn, cổ Nhuận Phù mũi cũng đột nhiên cay cay.
Hai mắt hắn mơ hồ đẫm lệ, nhìn Tiêu Bố Y giống như đã biến thành Trương Tu Đà.
Trương tướng quàn lúc trước, chẳng phải cũng nói như vậy sao, cho nên người rất ít khi đuồi tận giết tuyệt? Nhưng Truơng tướng quàn tàm ý mặc dù tốt, cuối cùng lại là xây tháp trên phù sa, tâm lực tiều tụy, không biết Tiêu Bổ Y có thể thực hiện nguyện vọng cùa T rương tướng quân không?
Tiêu Bố Y mỉm cười nhìn Lý Văn Tương, đầy vè chân thàrih, Lý Văn Tương lại không chút lay động, lui ra phía sau hai bước, tức giận nói: ‘Tiêu Bố Y, ngươi thật sự là si tâm vọng tường.
Ta võ công không bằng ngươi, nhưng dũng khí chưa chắc đà không bằng ngươi, ngươi nếu không giết ta, thi ta sẽ đi.
Ngươi nghĩ bằng chiêu này thu mua nhân tâm, thì quá coi thường Lý Văn Tương ta”.
Cồ Nhuận Phù phẫn nộ nói: “Lý Văn Tương, ngươi chớ có không biết tốt xấu!”
Lý Văn Tương cười lạrih nói: “Cồ Nhuận Phủ.
ngươi là gia nô bốn họ, trước cùng Dương Nghĩa Thần, sau theo Bùi Nhân Cơ, lại theo Ngõa Cương, giờ đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912605/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.