Tiêu Bố Y trông thấy Lý Thải Ngọc đi xa, nhưng cũng không có lập tức quay về phòng.
Nhắm mắt trong chốc lát, đột nhiên quay đầu hướng về trong đại thụ trong viện nhìn qua, Tiêu Bố Y nhẹ giọng hỏi, "Ăn cơm trắng, là cô?"
Nữ tử áo đen từ sau gốc cây đi ra, trong mắt sự kinh ngạc chợt lóe qua, "Tiêu Bố Y quả nhiên là cái thế hào kiệt, anh hùng vô địch!"
Tiêu Bố Y có chút cười khổ, thầm nghĩ mình mặc dù nghe ra trên nóc nhà còn có một người, nghĩ ra có thể là Sài Thiệu, nhưng không có cảm thấy nữ tử áo đen cũng đã tới nơi này.
Nếu không phải lúc đưa Lý Thải Ngọc đi ra thì tâm sinh cảnh giác, thì hắn cũng không biết nữ tử áo đen từ khi nào đã đến bên cạnh phòng của hắn.
Đương nhiên nữ tử áo đen nói vậy đã đến từ sớm, bất quá cũng nói ra tám chữ cái thế hào kiệt, anh hùng vô địch mà Lý Thải Ngọc đã từng nói qua.
Trong lòng có chút buồn cười, Tiêu Bố Y đột nhiên hỏi: "Ăn cơm trắng, cô có biết cô đã thay đổi rất nhiều không?"
Nữ tử áo đen không chút gợn sóng, chỉồ một tiếng.
Tiêu Bố Y mỉm cười nói: "Trước đây cùng nói chuyện với cô, thật sự cảm giác cùng khúc gỗ nói chuyện không kém là bao nhiêu.
Hiện tại… khúc gỗ ít nhiều đã có chút cảm tình, lại còn biết đùa cợt châm chọc người khác".
"Ta từ khi xuất sư tới nay, gặp qua vô số cao thủ…" Nữ tử áo đen đột nhiên nói.
Tiêu Bố Y gật đầu, "Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912566/chuong-326.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.