Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói, giống như khe suối chảy, rõ ràng trong suốt.
Tiêu Bố Y lắng nghe không nói, Từ Thế Tích đã có chút khâm phục nói: "Bùi tiểu thư chỉ điểm đại sự giang sơn, đạo lý rõ ràng, ta cũng thấy mặc cảm.
Mặc dù ta cảm thấy Lý Mật cũng không phải là minh chủ, nhưng lại thật không ngờ Bùi tiểu thư phân tích còn thấu triệt hơn, cũng không biết cái nhìn của Bùi tiểu thư đối với Tiêu tướng quân như thế nào?"
Mọi người đều có tâm tò mò, Từ Thế Tích đương nhiên cũng không thể may mắn thoát khỏi, đối với chuyện tranh đoạt thiên hạ, người nào cũng chỉ có thể làm tận sức, an theo thiên mệnh, cũng không có mười phần nắm chắc.
Hôm nay coi như là Lý Mật địa vị trong mắt Bùi Minh Thúy cũng không tính là cao, khó tránh khỏi làm cho Từ Thế Tích cũng muốn nghe một chút cái nhìn của nàng đối với Tiêu Bố Y.
Bùi Minh Thúy nhẹ giọng nói: "Trung Nguyên trục lộc, trong ngẫu nhiên lại chứa tất nhiên.
Tiêu huynh lúc này mặc dù thế lực tạm thời không bằng Lý Mật, nhưng nếu nói về khả năng trục lộc, so với Lý Mật thì mạnh hơn một ít".
Tiêu Bố Y vẫn mỉm cười, Từ Thế Tích lại nhướng mày, "Chỉ mạnh hơn một ít thôi sao?"
Bùi Minh Thúy cười nói: "Tiêu huynh cũng không cấp bách, Từ Tổng quản sốt ruột như thế làm cái gì? Thật ra đặt chân tại Tương Dương theo ta thấy, đã xem như một nước cờ cao, quốc thủ diệu chiêu, chỉ là từ xưa đến nay, từ đây nhất thống thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912547/chuong-307.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.