Nữ tử khi nói ra Lý Mật tấn công Tiêu Bố Y, không có gì vội vàng.
Trên thực tế, từ khi Tiêu Bố Y quen biết nàng tới giờ, cũng chưa gặp qua nàng từng có vội vàng xao động bao giờ.
Cho dù một kiếm kinh hồn ở tại Lạc Thủy kia, Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng chỉ là sự thong dong trầm tĩnh của nàng.
Coi như là khi bị Trương Tu Đà đuổi giết, Tiêu Bố Y nhìn thấy cũng là vẻ lạnh lùng không chút sợ hãi của nàng.
Nữ tử này không thể nói là lạnh như băng, nhưng phần hờ hững nọ, thật sự là tự nhiên như trời sinh đã như thế.
Một nữ tử nh vậy, gần như là vô dục vô cầu, nhưng lại yêu cầu mình một việc.
Tiêu Bố Y cho dù đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra được là cái gì.
Nhìn thấy Tiêu Bố Y im lặng, nữ tử hỏi: "Xem ra ngươi không tin lời ta nói?"
Tiêu Bố Y phục hồi tinh thần lại, cau mày nói: "Không phải là không tin, mà là kỳquái, nếu như mọi chuyện đều viết rõ ràng trên Thiên thư, vậy chúng ta phải cố gắng làm cái gì.
Đúng rồi, cô nói ta sẽ có một ngày sẽ phải là Ngự tiền đệ nhất Đại tướng quân của Vô Thượng vương, nếu Thiên thư sớm đã định, ta không bằng sớm quay về trồng trọt, đợi Vô Thượng vương mời ta làm cái gì Ngự tiền đệ nhất Đại tướng quân là được, cần gì liều chết liều sống làm cái gì?"
Nữ tử do dự rồi ‘hừ’ lạnh một tiếng, "Ngươi hiện tại có thể buông bỏ tất cả, về nhà làm ruộng sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912535/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.