Sáng sớm, mặt trời vừa lên, bầu trời vẫn còn một ít u ám.
Lửa trên mặt đất vẫn hừng hực thiêu đốt, chung quanh từng đống từng đống đang tàn đi.
Chu Sán vẫn chưa đánh được thành Tương Dương, hắn tuy khí giới công thành chuẩn bị không ít, nhưng thành Tương Dương dù sao cũng quá mức chắc chắn, tuyệt không phải là sức người có thể nói phá là phá được, phỉ đạo tuy tham tài hảo lợi, nhưng công lâu không thủng, cũng khó tránh mỏi mệt.
Trừ những người canh gác ra, còn lại đều ngủ ngáy khò khò, chỉ chờ ngày hôm sau công thành.
Thủ quân cũng mỏi mệt không chịu nổi, liên tục chinh chiến, mọi người giáp trụ không dám rời thân, đa phần đều là dựa vào trường thương mà ngủ gà gật.
Có mấy người tuy giương mắt theo dõi động tĩnh của tặc khấu dưới thành, nhưng hai mắt vằn đỏ, hiển nhiên là đã lâu không có ngủ ngon.
Nhưng trách nhiệm bảo hộ dân chúng trong thành là do bọn họ gánh vác, quả thực không dám có một chút mỏi mệt.
Thân nhân của mấy binh sĩ này hoặc ở trong thành Tương Dương, hoặc ở các huyện chung quanh, đã nhiều ngày dân chúng bị đuổi tới vô số, có người chết ở dưới thành, có người cho dù không chết, thì cũng bị đám người Chu Sán tàn sát.
Quân thủ thành nhiều người hai mắt sưng đỏ, do thương tâm mà khóc.
Bỗng nhiên tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, một ít binh sĩ đột nhiên bừng tỉnh, hoặc cầm thương hoặc lấy đao, chỉ là nhìn thấy người đi tới, đều buông binh khí xuống, thấp giọng hô: "Đậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912499/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.