Bùi Hành Quảng nói cũng đúng, chết là vô ích, hiện tại cần nhất chính là sống sót.
Nhưng Tiêu Bố Y lại cảm giác được, hắn hình như đã sống không nổi.
Hắn cho tới bây giờ chưa từng khinh thị Trương Tu Đà, không có ai dám khinh thị Trương Tu Đà, nhưng hắn đến bây giờ vẫn không biết Trương Tu Đà rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, hắn cho tới bây giờ chưa từng trốn tránh chật vật như thế.
Thực lực của Trương Tu Đà như là sóng triều, vô cùng vô tận.
Tiêu Bố Y chạy phía trước, thể năng hiện tại cơ hồ phát huy đến cực điểm.
Hắn tính mình chạy trốn thì Trương Tu Đà tất sẽ truy đuổi hắn, Bùi Hành Quảng tuy cũng mưu nghịch nhưng trong mắt Trương Tu Đà dù sao cũng không bằng.
Kết quả như hắn sở liệu, chẳng những Trương Tu Đà cho dù là La Sĩ Tín cũng đuổi theo.
Khi hắn chạy đến chân núi, đã lăn lộn bảy tám lần, chật vật không chịu nổi.
Trương Tu Đà trong khi đuổi theo, vẫn còn dư lực bắn ra hai phát tên.
Nhưng Tiêu Bố Y luôn có loại bản năng trời sinh, ngay khi Trương Tu Đà giương cung là đã thay đổi phương hướng chạy, luôn tránh né được tên.
Loại bản năng cảnh giác khó hiểu này là trời sinh, trước khi hắn học được Dịch Cân kinh thì đã thường xuyên linh quang thoáng hiện, sau khi hắn cần mẫn tu luyện Dịch Cân kinh thì lại càng nhạy cảm.
Trương Tu Đà dây cung vừa vang lên, quỷ thần cũng khó tránh, nhưng Tiêu Bố Y lại luôn có thể tránh né ngay một khắc khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912489/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.