Tiêu Bố Y khi nghe được cô gái là con của Địch Nhượng, mới hiểu được đối tượng hành thích là không sai.
Hắn dỡ trại Ngõa Cương lại bắt cha của người ta, Địch Vô Song tới chỉ cho hắn một kiếm cũng xem như là khách khí rồi.
Bọn thị vệ ùa lên, đã sớm dùng đao kiếm giữ yên Địch Vô Song, Từ Thế Tích trên lầu lại nhíu mày, nhận ra người kia tên là Địch Ma Hầu là cháu của Địch Nhượng, hai người này cũng có chút công phu, nhưng so với mình còn không bằng, hôm nay không biết trời cao đất dày lại đến hành thích Tiêu Bố Y.
Tính thời gian thì Từ Thế Tích biết hai người này quá nửa chưa có gặp Địch Nhượng, chỉ nghĩ Tiêu Bố Y đã giết cả Ngõa Cương, lúc này mới chủ mưu ám sát.
Một màn Địch Nhượng thả hắn đi như vẫn ở trước mắt, Từ Thế Tích thầm tự than thở, thầm nghĩ vô luận thế nà, hắn cũng phải cứu hai người này, coi như là mình báo đáp Địch Nhượng một lần cuối cùng, đứng dậy đi xuống dưới lầu, cảm giác có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy cô gái áo đen đang quay đầu đi, chỉ ăn cơm.
Nàng ta nhận ra mình sao? Từ Thế Tích có chút kinh ngạc, cũng không kịp nghĩ nhiều, đã đi tới gần Tiêu Bố Y.
Các vệ binh nhìn thấy một người râu ria đi tới gần Tiêu tướng quân, chỉ sợ là dư đảng của thích khách, lập tức ngăn lại: "Người nào, đứng lại!"
Tiêu Bố Y liếc nhìn thấy Từ Thế Tích, có chút kinh ngạc, phất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912475/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.