Tội theo tâm sinh, lại theo tâm diệt, Bùi Minh Thúy khi nhớ kỹ những lời này, quay đầu nhìn lại, chỉ một hòa thượng cao lớn đang nhìn mình hai tay chắp lại.
Dưới cầu Thiên Tân, dòng người không thôi, hai người bốn mắt giao nhau, ngàn vạn phức tạp.
Bùi Minh Thúy nhận ra đây là Pháp Lâm bên cạnh Đạo Tín, khóe miệng nhếch lên, xem ra là muốn cười nhưng cơn ho khan kịch liệt đã làm cho nàng cúi gập người xuống, hồi lâu mới ngưng.
Pháp Lâm trong mắt lộ ra sự thương xót, thở dài nói: "Thí chủ lao tâm tổn sức, mất nhiều hơn được, cũng nên nghỉ ngơi một chút".
Bùi Minh Thúy đứng thẳng lưng lên hỏi, "Ngươi làm sao biết ta lao tâm tổn sức, mất nhiều hơn được, ngươi biết ta?"
Pháp Lâm hơi ngẩn ra, "Lúc trước khi đại sư giảng pháp, ta đã từng gặp qua Bùi thí chủ".
"Ngươi sao còn chưa đi?" Bùi Minh Thúy hỏi.
"Khi nên đi tự nhiên sẽ đi".
"Vậy khi nào thì nên đi?" Bùi Minh Thúy tiếp tục hỏi.
Pháp Lâm hồi lâu mới nói: "Bùi thí chủ vẫn thích bức người như vậy sao?"
"Không biết Đạo Tín đại sư ở đâu?" Bùi Minh Thúy lại hỏi.
Pháp Lâm cảm thấy Bùi Minh Thúy tuy tiều tụy, nhưng tinh thần vẫn rất tràn trề, cười khổ nói: "Đạo Tín đại sư thật ra đã đi rồi".
Bùi Minh Thúy lẩm bẩm: "Hắn hình như biết ta muốn tìm hắn, cho nên xong việc đã vội vàng rời đi".
Pháp Lâm khó hiểu hỏi: "Không biết Bùi thí chủ muốn tìm Đạo Tín có chuyện gì? Bần tăng có thể giúp gì hay không?"
Bùi Minh Thúy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912467/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.