Dương Quảng vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy Tuyên Hoa, không kềm được nước mắt lăn dài.
Đây không phải lần đầu tiên hắn rơi lệ, hắn làm người cầu hoàn hảo vô khuyết, thế nhưng tình cảm của hắn sớm đã tan nát.
Hắn cũng muốn tìm một người để khóc lóc, chia sẻ nhưng hắn là thiên tử, đối với hắn mặt mũi so với tính mạng còn quan trọng hơn.
Từ sau khi cưới Tiêu Hoàng Hậu, hắn cảm thấy bản thân đã thay đổi nhiều, không còn biết khóc nữa, trở thành người giống như mấy đại ca, đệ đệ của hắn.
Diễn trò lừa dối cha mẹ, đấu trí thắng đại ca, tâm ngoan thủ lạt hạ thủ với mấy đệ đệ, không ngần ngại diệt hết những thế lực chống đối.
Sống đến giờ, hắn cũng rõ ràng một điều “Đế vương vô tình”!
Khi bắt đầu việc này đã biết là không thể áy náy, bởi vì hắn biết chắc một điều trong năm huynh đệ, vô luận là ai kế thừa vương vị, thì thủ đoạn của người đó chỉ có hơn chứ không kém so với hắn.
Con đường trở thành đế vương vốn là như vậy, xây nên từ hài cốt cùng máu huyết của không biết bao nhiêu người.
Từ sau khi cha hắn cướp lấy ngôi vị thiên tử của cháu hắn, hắn đã biết rằng muốn đoạt được ngôi vị Thiên Tử thì quyết không thể có lòng nhân từ mà nương tay.
Vì vị trí này, hắn đã trả giá nhiều lắm, chính bản thân hắn bình sinh chỉ yêu duy nhất một người con gái.
Cho dù cả hậu cung ba ngàn người thì thế nào, cho dù hắn có được cả thiên hạ, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912451/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.