Nước sông chảy xiết, cuồn cuộn không tiêu tan như sự lo âu trong lòng Tiêu Bố Y.
Chỉ là hắn kiệt lực để cho Bùi Bội thấy hắn bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Đến Lương quận, Thái Thú Lương quận Dương Uông dẫn theo trợ thủ, cái gì Thông thủ tán vụ, tự mình nghênh đón, quy cách chi long trọng, cũng là hiếm thấy...!
Thông Tể Cừ từ Tống thành nhằm hướng Đông Nam mà xuống, không bao lâu đã vào tới địa phận Lương quận.
Lương quận hướng đông hơn mười dặm có Thái Bình thôn, vốn bởi vì là nơi hẻo lánh, dựa vào núi lại bên sông, ít có phỉ đạo, người dân thuần phác.
Một ngày này đầu thôn có mấy đứa trẻ đang chơi đắp bùn, cuối đường lại hiện ra mấy bóng người, đều cưỡi ngựa cao lớn, xem ra rất có thân phận.
Mấy đứa nhỏ không biết không sợ, tò mò nhìn người cầm đầu cưỡi bạch mã.
Mấy đứa nhỏ đều bị người này hấp dẫn, nói chính xác là chúng bị thớt ngựa kia hấp dẫn.
Bọn chúng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua ngựa thần tuấn như thế, cả người trắng như tuyết, xem ra không nhiễm một hạt bụi.
Chu đại hộ gia trong thôn cũng có vài con ngựa cao lớn, ngày thường khi không có việc gì, tiểu tử Chu gia luôn cưỡi đi khoe khoang, nhưng so với thớt ngựa này, mấy đứa trẻ này tuy không có hiểu biết gì, nhưng cũng biết thớt ngựa trước mắt này rất tốt.
Một đứa nhỏ tỉnh tỉnh mê mê, đứng lên tới gần muốn sờ bạch mã, một người mặc đồ võ sĩ cưỡi ngựa đi bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912411/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.