"Ta nói Thánh Thượng hai mắt không mù, không lẽ toàn bộ các đại thần hai mắt đều mù hết hay sao?" Lý Mẫn đột nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ, cung nhân đẩy xe nhìn thấy sắc mặt của hắn như thế, cũng sợ hãi thối lui hai bước, có thể thấy được sắc mặt Lý Mẫn thê lương đến cỡ nào..
Mười dặm bên ngoài Thượng Lâm uyển là rừng cây rậm rạp, ánh trăng như dưới nước, chiếu rọi trên mặt đất như một quái thú, lẳng lặng chờ đợi để cắn nuốt vạn vật thế gian.
Đúng giờ Dậu, tuyết đã sớm ngừng rới, màn đêm lạnh giá đang bao phủ rừng cây, tĩnh lặng không một tiếng động.
Nhưng nếu cẩn thận lắng nghe, mới phát hiện trong tĩnh lặng có loại xao động bất an cùng sợ hãi.
Rừng cây như quái thú, động tĩnh trong rừng cây lại như mặt biển bình tĩnh ẩn chứa những cơn sóng, lúc nào cũng có thể ào ra, sẽ đem toàn bộ những gì trên mặt biển cuốn xuống đáy biển vạn kiếp bất phục.
Gần ngàn binh sĩ lẳng lặng mai phục trong rừng rậm, vẫn không nhúc nhích, mặc kệ trời rét lạnh, binh sĩ đều giáp trụ tại thân, thần kinh như thép ngóng nhìn về phương xa, nơi đây có một con đường, rộng rãi thẳng tắp, cuối đường chính là Thượng Lâm uyển ngự hoa viên hoàng gia đệ nhất Đông Đô, ở đầu kia của con đường, xa xa có thể thấy quần sơn xanh rì, đó là chính là các nhánh của Y Khuyết sơn cùng Hương sơn.
Binh sĩ chưa có lệnh của tướng quân không dám cử động, mấy trăm chiến mã trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912396/chuong-156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.