Bố Y nhìn thấy vẻ kinh dị của mọi người, có chút buồn cười.
Bài thơ này đương nhiẻn không phải hắn làm, hắn còn có cái tài vãn thơ này, chi nhớ là căn cứ theo tư liệu ghi lại, đây là lúc Đường Bá Hò đăng sơn, bực mấy tên ăn xin làm trò với khách nẻn làm ra, nguvên văn là Nhất thượng nhất thượng hựu nhất thượng, nhất thượng trực đáo cao sơn thượng.
Cử đầu hồng nhật bạch vân đẻ, tứ hải ngũ hồ giai nhất vọng.
Hắn cải biên lại, đem đăng sơn cải thành leo lầu, cũng may ờ đây là trẽn lầu, địa thế không thấp, nhất thượng nhất thượng có thé xem như là leo thang lầu, mặt trời đỏ mâv trăng cũng có, tứ hải ngũ hồ có thé nói về Trung Nguyên, đương nhiên cũng có thé nói là đường xá ờ phía dưới, coi như là cũng có vài phần tương tự.
Nhìn thấy bộ dáng trợn mắt há hốc mồm của mọi người, Tiêu Bố Y vừa thấy xấu hồ, lại nhất thời cao hứng, cơ hồ muốn một tay che trời, nhưng nghĩ lại, đây cũng chi là lộng xảo thành chân, may mà hoàn cảnh họp với thi từ, nếu không đúng thì khí thế liền yếu đi rất nhiều, họa hò không thành lại thành chó cũng rất có khả năng phát sinh, đành chăp tay nói: "Bất tài bẻu xấu, nếu có gì không được, mong mọi người chi điém".
"Hay, rất hav, thật sự rất hay" Công tử giả dạng vỗ mạnh bàn, chén bát trẽn bàn cũng vì thế mà nhảy lên ủng hộ, "Hav cho một câu cử đầu hồng nhật bạch vân đẽ, tứ hải ngũ hồ giai nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912352/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.