Mọi người phóng ngựa phi nhanh, đều trầm mặc, so sánh với sự hưng phấn lúc mới quay về, thì hiển nhiên lúc này đang lo lằn cho thương thế của Hòe Mập.
Tiêu Bố Y vẫn trầm ngâm không nói, đột nhiên nhớ tới điều gì, thấp giọng hỏi: "Đắc Chí, ngươi sao lại hiểu đượ tiếng Đột Quyết?"
"Ta trước kia chống lại quân Đột Quyết, vẫn tác chiến tại vùng biên cảnh, cho nên cũng học được một ít tiếng Đột Quyết" Dương Đắc Chí trên mặt có chút khác thường, không nhìn Tiêu Bố Y mà chỉ nhìn ra phía trước, "Bởi vị Trại chủ không còn lòng dạ nào làm lính nữa, nên ta liền theo người đến sơn trại".
Tiêu Bố Y nghe hắn nói chi tiết cũng không rõ lắm, nhưng cũng không hỏi nữa.
Mới vừa rồi đám người Mạc Phong gặp nguy khốn, hắn là Thiếu đương gia nên phải chiếu cố kẻ dưới tay, đương nhiên là phải quay lại, nhưng ba người Dương Đắc Chí cũng không chạy trốn mà quay ngựa lại, chỉ bằng vào điểm này, hắn cũng đã tin Dương Đắc Chí này.
Ngày thường xưng huynh gọi đệ, có rượu có thịt thì cũng không nhất thiết là huynh đệ, nhưng mà hoạn nan sinh tử có nhau, tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Mỗi người đều có bí mật riêng của mình, không muốn nói ra, Tiêu Bố Y cũng không muốn bức bách.
Sắc trời dần tối, mọi người yên lặng mà tiến, trên đường Hòe Mập cũng đã tỉnh lại mà kêu khát nước.
Hắn mất máu quá nhiều, cũng khó tránh khỏi khát nước, mọi người cũng mừng rỡ, biết Hòe Mập ít nhất thì cũng đã không còn lo ngại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/giang-son-mi-sac/3912257/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.