Khuôn mặt của người trước mặt mang đầy suy tư, “Ai,…phu nhân hay là trở về đi thôi, năm nay đã thu nhận không ít hơn 300 thái giám rồi, hơn nữa, hài nhi này, còn nhỏ như vậy, cho dù có nhận, trong cung này cũng không có ai rảnh rỗi, vậy thì ai sẽ nuôi dưỡng nó? Ta nói phu nhân hay là trở về đi thôi.” Lâm Đức Hải nói, Lâm Đức Hải—là thái giám chuyên phụ trách lau phòng, vốn là một lão nhân hiền lành, đứng trước mắt hắn là một phu nhân, trong tay ôm một đứa trẻ con còn đang khóc… “Ngài hãy thu nhận hài tử này đi, nhà của ta thật sự không có tiền dưỡng hài tử này, công công, cầu ngài, thu cái mạng khổ của hài tử này đi…” phu nhân vừa khóc vừa cầu xin, nhưng là người phu nhân này ăn mặc thật sự không giống như những người tầm thường, mặc dù đang đứng trong mưa, Lâm Đức Hải vẫn thấy rõ, phu nhân này mặc bộ y phục màu vàng nhạt mà chỉ có những nhà quan lại mới được mặc, triều đình quy định, hoàng tộc mặc màu vàng, quan lại mặc màu vàng nhạt, nhưng phu nhân này lại mặc…Thật sự thấy được rất rõ, hơn nữa nhìn rất quen thuộc. Lâm Đức Hải đảo mắt, suy nghĩ một chút, này không phải… Quên đi, hoàng tộc quan lại đấu tranh, hắn chỉ là một thái giám lau phòng nho nhỏ làm sao có khả năng hiểu biết được? Con ngươi hắn đảo vòng , lập tức ôm lấy đứa trẻ nọ, thản nhiên cười nói: “Lý phu nhân không nên quỳ như vậy, nô tài đã biết rồi, đứa nhỏ này, nô tài sẽ không giao hắn ra đâu, hắn là giọt máu của Lý gia, ta lại chịu sự nhờ vả của Lý phu nhân, nếu như Lý phu nhân…” Liễu Nhất Linh mạnh ngẩng đầu, trong mắt phảng phất thêm một tia hy vọng, phía sau vốn là truy binh của đại nội, Liễu Nhất Linh nhìn mặt của đứa trẻ còn nằm trong khăn kia, lại nhìn Lâm Đức Hải nói: “Tạ ơn công công trợ giúp, nếu ngày sau Lý gia ta có thể khôi phục lại huy hoàng như ngày xưa, thì nguyện báo đáp đại ơn đại đức này của công công.” Nói xong lại lấy ra từ trong người một tấm ngọc bội có khắc một chữ Lý, đặt ở trong tay Lâm Đức Hải, nói: “Đây là ngọc bội gia truyền của Lý gia, cấp cho đứa nhỏ này mang, để sau này mẫu tử chúng ta cùng nhận thức nhau…”. Nói xong liền vội vã rời đi… Lâm Đức Hải nhìn đứa nhỏ còn nằm trong chiếc khăn , là một đứa trẻ con, rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, phấn nộn, hai tròng mắt nhìn chăm chú không nháy mắt lấy một cái, vừa mới rồi còn không ngừng khóc, không nghĩ tới, vừa đặt vào trong tay chính mình, lại thoáng cười ha ha, hai tròng mắt lấp lánh hữu thần, chỉ là một hài nhi mà lại như thế này, trưởng thành nhất định là một mỹ nam tử, cho dù không có đáp ứng Lý phu nhân, chính mình cũng không thể nào mà đối với một đứa trẻ như thế này mà bỏ mặt được đây? “Ai,…hay là ôm trở về đi thôi…”. Nhìn đứa trẻ, nhẹ nhàng nói: “Sau này cứ theo họ Lâm của ta, ân… gọi Lâm Lĩnh đi.” *** “Tiểu Lâm tử, ngươi ở đâu rồi? Đứa nhỏ này, trưởng thành lại không chịu nghe lời rồi đây?”. Lâm Đức Hải chỉ biết than một câu, trong khi đó Lâm Lĩnh lại đang ở trong phòng cùng các cung nữ trò chuyện vui vẻ… “Thu Nhi tỷ tỷ, ngươi đang làm gì vậy?”. Lâm Lĩnh thăm dò, tại ngay trước mặt Thu nhi mà vươn đầu ra, hù dọa Thu nhi thoáng cái lui về phía sau vài bước, nói: “Tiểu tử thối, làm gì chứ! Nghĩ muốn hù chết Thu nhi tỷ tỷ ta hả?”. Lâm Lĩnh le lưỡi, nghịch ngợm nói: “Mới không có, Tiểu Lâm tử ta vừa mới tại ngự thư phòng ăn trộm một ít hoa quế cao, hắc hắc, Tiểu Lâm tử biết Thu nhi tỷ tỷ cùng các vị tỷ tỷ thích ăn nhất là món này, ha hả… dù sao chỗ kia hoàng hậu ăn cũng còn thừa lại, lại còn rất sạch sẽ, bọn họ nói muốn đổ đi, ta vội vàng giữ lấy. Ha ha… đây, Thu nhi tỷ tỷ”. Nói xong Lâm lĩnh đem hoa quế cao đưa tới trong tay Thu Nhi… Thu nhi biết, Lâm Lĩnh vốn là một hài tử tốt, chuyện gì cũng thay người khác nghĩ, nếu như hắn không phải là một tiểu thái giám, có lẽ chính mình đã sớm động tâm rồi, nghĩ tới đây, Thu nhi lập tức xua đuổi ý nghĩ hoang đường trong đầu mình, đô đô miệng, nói: “Được lắm, ngươi Tiểu Lâm Tử này, đem đồ ăn còn thừa lại của người khác cho Thu nhi tỷ tỷ cùng các vị tỷ tỷ ăn à?”. Lâm Lĩnh ngẩn người, hi hi ha ha cười nói: “Nào có hả, đây chính là do hoàng hậu nương nương chưa có dùng qua, nên chuyển qua đây, ngươi không ăn hả? Ta ăn…!!” nói xong lại làm động tác đem bánh cho vào trong miệng… Thu nhi lập tức đoạt lại miếng hoa quế cao, nhéo mặt Lâm Lĩnh nói: “Đi đi! Không phải nói là cho ta sao? Sao lại có thể đoạt lại mà cho vào miệng mình như vậy?”. Nói xong, liền ăn hoa quế cao, mặc dù đồ ăn đã lạnh, nhưng Thu nhi cho vào miệng ăn vẫn cảm thấy thật ấm áp… Lâm Lĩnh le lưỡi, nói: “Xin lỗi, ha ha..” sau đó, đột nhiên sắc mặc lại ảm đạm xuống… Thu nhi nghi hoặc nhìn Lâm Lĩnh, hỏi: “Làm sao vậy? Tiểu Lâm tử.” Lâm Lĩnh nhìn đồ ăn thơm ngon cho Thu nhi, nhíu mày, cúi đầu nói: “Không…không có gì, chỉ là ngay cả Thu nhi tỷ tỷ tháng sau cũng phải đến hầu hạ bên người Quận chúa rồi, sau này sẽ không có người bồi Tiểu Lâm tử chơi…” Nói xong, tâm tình Lâm Lĩnh lại càng thêm uể oải… Thu nhi nghẹn ngào, đúng vậy, từ nhỏ bọn họ chính là không có gì giấu nhau, là bạn tốt của nhau, hôm nay, bởi vì, trong cung hoàng tử, công chúa và quận chúa cũng trưởng thành, cho nên, mỗi người cũng muốn có thật nhiều cung nữ cùng thái giám hầu hạ xem như một loại tượng trưng cho quyền thế của mình… chính là mình cũng không biết phải do ông trời sắp đặt, lúc đi ngang qua phòng nghỉ của quận chúa thì bị nhìn trúng, tuyển làm cung nữ hầu hạ bên người, theo lý hẳn là nên cao hứng, nhưng khi nghĩ đến phải rời khỏi Lâm Lĩnh, tâm tình lại có chút uể oải, nàng ngẩng đầu, miễn cưỡng cười cười, nói: “Đứa nhỏ ngu ngốc, ngươi nghĩ lớn lên bản thân sẽ cứ ở một chỗ này hả, khi trưởng thành rồi cũng sẽ rời đi khỏi địa phương này thôi.” Sau đó, Thu nhi chỉ chỉ chim nhỏ ngoài cửa sổ nói: “Xem, người cũng như chim giống nhau, lúc chúng còn nhỏ, có thể cùng huynh đệ tỷ muội cùng một chỗ, nhưng mà đến khi trưởng thành, sẽ tự mình bay lượn và học cách tự chiếu cố chính mình, tiểu Lâm tử cũng giống như vậy, phải học cách tự chiếu cố bản thân, mặc dù trước kia vẫn đều là Lâm công công chiếu cố ngươi, nhưng cũng không thể nào chiếu cố ngươi mãi được, một ngày nào đó, ngươi sẽ rời khỏi nơi lau dọn phòng, đến nơi khác sau đó ở bên cạnh hầu hạ cho chủ tử của mình, cho nên, Tiểu Lâm tử nhất định phải học cách tự chiếu cố chính mình…” Lâm lĩnh mặc dù cũng không hiểu hết được toàn bộ, nhưng vẫn cứ gật đầu, hắn cũng biết, chính mình có một ngày phải rời đi khỏi nghĩa phụ luôn chiếu cố mình, chính là Lâm Đức, nhưng mà khi nghe thu Nhi nói như vậy, chính mình thủy chung vẫn là không muốn lớn lên… như vậy, thật sự sẽ rời đi sao? Hắn không suy nghĩ nhiều, hắn vẫn như trước cười sáng lạng, nói: “rõ ràng rồi… Thu nhi tỷ tỷ trưởng thành rồi, tốt lắm, ta bây giờ mà không trở về, cha nuôi sẽ gấp đến chết mất, ta đã lén đi lâu rồi…”. Nói xong le lưỡi, nghịch ngợm giật lấy một miếng bánh sau đó chạy trở về… Thu Nhi âm thầm thở dài, cảm thán, Lâm Lĩnh có thể ở trong hoàng cung đầy sự tranh đấu cùng tính toán này, nhưng vẫn giữ được trái tim cùng tâm hồn thuần khiết… Lâm Lĩnh đi theo hành lang, đây là đường trở về phòng lau dọn, như thế nào khi quay về lại thấy có người? Theo lý thuyết, đây là nơi có rất ít người tới, hắn tò mò lại đi xem một chút, một người nam tử mặc quần áo bằng lụa màu trắng, đang đứng ở bờ hồ? Lâm Lĩnh không biết hắn là ai, tiến lên vỗ vỗ vai hắn, nói: “Này, ngươi là ai hả? Nơi này hẳn là có rất ít người đến, ngươi như thế nào lại tới nơi này?”. Nam tử quay đầu lại, quả nhiên, cũng như một thân trang phục hắn mặc trên người, nam tử lớn lên rất anh tuấn, trên khuôn mặt là một cỗ anh khí, khuôn mặt đường nét hoàn mỹ rất đẹp, làn da dưới ánh mặt trời trắng nõn, cảm giác tựa như đồ sứ quý giá… Nam tử tò mò nhìn Lâm Lĩnh, Lâm Lĩnh cũng không giống như các thái giám khác, mặt trang phục của thái giám, hắn vẫn ăn mặc trang phục của nam tử bình thường, nam tử hỏi: “Ngươi là…ở cung nào? Ngươi là tiểu thái giám?” Lâm Lĩnh ngẩn người nói: “Ta là người của phòng lau dọn, còn ngươi?” Nam tử sửng sốt, cười cười nói: “ha hả…ta? ân… ở Nam Cung. Được rồi, ngươi như thế nào lại không mặc quần áo của tiểu thái giám?” Lâm Lĩnh mĩm cười ngọt ngào, lộ ra hai má lúm đồng tiền mà không nên có đối với một nam nhân, nhưng mà ở trên mặt của Lâm Lĩnh, lại lộ vẻ ngọt ngào cùng đáng yêu, hắn nói: “oh, ngươi là người bên cạnh nhị hoàng tử? ha hả…ta không mặc trang phục thái giám là bởi vì cha nuôi ta nói, bây giờ vốn là mùa hè, mặc như vậy rất nóng.” Nam tử cười cười nói: “Ngươi thật sự rất đẹp đấy, không có người nào từng nói qua với ngươi như vậy sao? Ngươi nếu như thật sự là một nam tử, nhất định sẽ có rất nhiều nữ tử vì ngươi mà khuynh đảo…”, nói xong nam tử trên mặt có chút ửng đỏ, đột nhiên, nam tử đẩy Lâm Lĩnh ra, nói: ‘Ta nghĩ muốn đứng lên, nhị hoàng tử bảo ta đi ra ngoài làm một số việc, cái kia…ta đi…” nói xong liền rời đi rất nhanh… Lâm Lĩnh lại khẽ lầm bầm: “Nói ta không mặc trang phục của thái giám, ngươi cũng không phải như vậy sao, cũng giống như ta mà? Ha hả…”. nói xong còn làm mặt quỷ, lại giật mình một cái liền chạy đi về phòng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]