Cam Lâm cung, tẩm điện hoàng đế. Cao An lúc này quỳ gối bên giường, cẩn thận lau chùi mồ hôi lạnh trên trán Chúc Vân Tuyên vẫn đang nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, còn Phương thái y thì ngồi ở bên tập trung châm từng kim một lên bụng hắn, động tác của lão giờ đây vô cùng cẩn trọng dè dặt, không dám mắc một chút sai lầm nhỏ nào. Nửa canh giờ sau, lão thái y xem mạch tương Chúc Vân Tuyên lại lần nữa, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới khẽ nhỏ giọng bẩm báo với Lương Trinh sắc mặc nghiêm trọng đang lặng im đứng ở một bên: “Mạch tượng bệ hạ đã ổn định, hiện tại bào thai trong bụng không có gì đáng lo nữa.” “Bệ hạ phải làm gì?” “Nghỉ ngơi trên giường, đừng đi lại nhiều động thai khí, bây giờ hạ quan đi viết phương thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian là không sao.” Lương Trinh liếc mắt nhìn Chúc Vân Tuyên đầm đìa mồ hôi hệt như mới vớt từ trong nước ra, sau khẽ gật gật đầu trầm giọng ra lệnh: “Ngươi lui xuống trước đi.” Lão thái y nhận mệnh lùi đi, Lương Trinh lúc bấy giờ mới tiến lên phía trước, nhận lấy chiếc khăn từ trong tay Cao An, dường như muốn tự mình giúp Chúc Vân Tuyên lau mồ hôi. Thế nhưng ngay khoảnh khắc giơ tay đến, Chúc Vân Tuyên lập tức nghiêng đầu tránh đi, cánh tay đang nâng giữa không trung của Lương Trinh chợt ngưng lại một lúc, sau đó cũng thu về: “… Nếu bệ hạ có tức giận, thì mong ngài cũng đừng trút lên đứa nhỏ trong bụng, ngài đánh nó, người chịu đau vẫn là chính ngài, cuối cùng người nằm ở đây đau đớn khó chịu cũng là chính ngài.” Chúc Vân Tuyên vẫn cứ nhắm chặt mắt, không nói gì, Lương Trinh buông một tiếng thở dài lại tiếp tục: “Ngài không muốn nhìn thấy thần, thì mấy ngày tới thần không đến là được, thế nhưng ngài phải nghỉ ngơi cho tốt, thái y bảo ngài nên nằm trên giường. Cho dù ngài muốn làm khó dễ thần ra sao cũng được, chỉ xin ngài đừng tự làm khó dễ mình, đứa bé này gắn bó với máu thịt ngài, mạng của nó cũng là mạng của ngài, thần cầu xin bệ hạ hãy bảo trọng lấy thân thể mình.”” Thấy Chúc Vân Tuyên vẫn không chịu lên tiếng, qua một lúc sau, Lương Trinh chỉ đành mở miệng kết thúc cuộc độc thoại này:”.. Thần lui xuống trước, bệ hạ nghỉ ngơi đi.” Lương Trinh nói xong liền đi ra tiền điện, Phương thái y lúc này đang hốt thuốc, thấy hắn đi vào liền ngừng bút đứng lên. Lương Trinh phất phất tay áo: “Ngồi xuống tiếp tục viết.” Đợi đến khi thái y viết đơn thuốc xong, Lương Trinh mới hỏi lão: “Vừa nãy ngươi vẫn chưa nói rõ, rốt cuộc đứa nhỏ có bị làm sao không? Liệu sau này nó có bị bệnh tật gì hay không?” Phương thái y dè dặt đáp lời: “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được, e là phải đợi đến khi đứa nhỏ sinh ra, cũng may mạch tượng bây giờ của bệ hạ đã ổn định, chỉ cần về sau không xảy ra hiện tượng đau bụng dữ dội nữa, thì có lẽ sẽ không có vấn đề gì to tát, chỉ là chuyện như ban nãy không thể xảy ra lần hai, nếu như đứa bé này… không còn, thì tính mạng của bệ hạ cũng sẽ bị nguy hiểm.” Thấy Lương Trinh cau mày, Phương thái y đột nhiên quỳ xuống thành khẩn cầu xin hắn: “Kính xin vương gia thông cảm cho bệ hạ, ngàn vạn lần đừng kích thích người…” Lương Trinh nhắm mắt lại, đồng thời lên tiếng đáp: “Bản vương biết rồi.” Bên trong tẩm điện, Cao An bưng thuốc mới sắc xong đi vào, rồi đút từng muỗng một đến bên miệng Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Tuyên cau mày, bất ngờ vung tay hất ra, làm chén thuốc trong tay Cao An chao đảo ngả nghiêng, sau đó đổ vỡ xuống mặt đất bừa bộn vương vãi ra khắp nơi. “Bệ hạ…” “Gọi người đến quét dọn đi.” Chúc Vân Tuyên khàn giọng căn dặn. Cao An đỏ mắt quỳ xuống đất, khổ sở khuyên nhủ: “Bệ hạ, cho dù có như thế nào thì ngài cũng phải uống thuốc, xem như là vì thánh thể mình…” Chúc Vân Tuyên nhếch nhếch khóe miệng cười giễu: “Uống xong có ích lợi gì chứ, trẫm chết rồi không phải hợp tâm ý nhiều người hay sao.” “Bệ hạ ngài tuyệt đối đừng nói như vậy, ngài là thiên tử, coi như là vì giang sơn thiên hạ này, ngài nên bảo trọng thánh thể….” “Giang sơn thiên hạ này, có trẫm hay không cũng có khác gì nhau đâu?” Chúc Vân Tuyên khẽ lắc đầu, “Trẫm chẳng qua chỉ là một trò cười mà thôi.” Cao An khóc lóc bò đến trước mặt Chúc Vân Tuyên, rồi dùng sức dập đầu mấy cái đầu: “Bệ hạ, nô tài van xin ngài, xin ngài tốt xấu gì cũng nên nghĩ cho… Quốc Công gia đi, nếu lỡ như ngài có chuyện không may gì, thì đối phương phải làm sao? Không phải ngài rất muốn gặp lại Quốc Công gia hay sao, ngài chỉ cần truyền chỉ hay viết thư gì cũng được, mời Quốc Công gia vào kinh, có khi ngài gặp hắn sẽ vui vẻ trở lại thì sao?” Khi nhắc tới ba chữ Chúc Vân Cảnh, trên mặt Chúc Vân Tuyên rốt cục cũng trở nên dịu lại một ít: “Huynh trưởng… Trẫm không dám cho huynh ấy nhìn thấy bộ dạng bây giờ của mình…” “Quốc Công gia nhìn thấy ngài như vậy, chắc chắn sẽ cực kỳ đau lòng cho ngài, ngài tội gì phải gắng gượng chịu đựng một mình chứ!” Chúc Vân Tuyên vẫn lắc đầu: “Không được, nơi này quá nguy hiểm… Sao trẫm có thể liên lụy đến huynh ấy được, vẫn là không nên….” “Bệ hạ, sao ngài biết Quốc Công gia hắn không muốn gặp ngài chứ? Có Định Quốc công ở cạnh, thì Quốc công gia chắc chắn sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, có khi… Có khi Quốc Công gia và Định Quốc công còn có thể giúp ngài nghĩ ra chút biện pháp thì sao?” Chúc Vân Tuyên khẽ run lên, Cao An cho là mình đã lay động được, bèn dập đầu quỳ lạy thêm lần nữa: “Bệ hạ, cầu xin ngài nghe lời nô tài khuyên đi, hiện tại bọn họ chính là người duy nhất ngài có thể dựa vào, ngài cần gì phải tránh né đẩy bọn họ ra xa ngàn dặm chứ?” Chúc Vân Tuyên do dự không quyết định, bàn tay chậm rãi xiết chặt lại, đúng lúc này, trong bụng đột nhiên lại quặn đau một trận, khiến hắn bật ra tiếng rên rỉ, chỉ biết đau đớn cuộn tròn cả người lại. Can An thấy vậy nhất thời cuống cuồng cả lên, đang định chạy ra truyền thái y, thì đột nhiên bị Chúc Vân Tuyên gọi lại: “Đừng đi…” “Bệ hạ!” Chúc Vân Tuyên cắn chặt hàm răng, mồ hôi lạnh cứ tuôn trào không ngừng. Lời còn chưa kịp ra khỏi miệng xong, đã bất ngờ thay đổi quyết định: “Ngươi đi gọi Phương thái y đến, trẫm có chuyện… Muốn hỏi lão ta.” Phương thái y được triệu hồi hớt ha hớt hải chạy tới lần hai. Chúc Vân Tuyên lúc này đã được Cao An đỡ dậy ngồi tựa vào đầu giường, khi thấy lão đến chỉ im lặng trầm ngâm hết một lúc lâu, sau khàn giọng hỏi: “Trẫm muốn phá cái thai này, ngươi có cách sao?” Vừa dứt lời, Cao An liền lập tức hô lên: “Bệ hạ không được!” Phương thái y nghe mà cũng giật mình: “Bệ hạ, không được.. Việc nam tử thụ thai ngược với lẽ trời, một khi đã mang thai thì không thể phá, bằng không sẽ là một xác hai mạng. Từ sau khi Đại Diễn khai quốc nghiên cứu chế tạo ra thuốc sinh tử hơn hai trăm năm nay chừa từng có trường hợp nào ngoại lệ, bệ hạ ngàn vạn lần không được!” Trên gương mặt tái nhợt Chúc Vân Tuyên không có chút cảm xúc nào: “Phương pháp đều là do con người nghĩ ra, lúc trước khi chế ra thuốc sinh tử, thì chuyện nam nhân mang thai vốn cũng chỉ có trong truyền thuyết, khi đó dù gì cũng đã có danh y chế tạo nghiên cứu ra phương thuốc sinh tử, nay trẫm chỉ là muốn phá, chẳng lẽ lại khó khăn đến vậy sao?” Thái y vội cuống quýt thét lên: “Thai nhi ở trong bụng hút máu dinh dưỡng để sống, có mối liên kết chặt chẽ tuần hoàn cùng huyết thống trong người phụ thân, cần phải đợi thời cơ chín muồi mới có thể tách rời khỏi thân thể, vì lẽ đó cho nên việc ép buộc xóa sạch cái thai chẳng khác nào đục khoét tâm mạch, tuyệt đối không thể!” Chúc Vân Tuyên cau mày: “Trẫm không muốn nghe mấy câu tuyệt đối không thể gì đó nữa, trẫm bảo ngươi nghĩ cách thì ngươi cứ nghĩ, nếu bản thân nghĩ không ra thì lật xem sách cổ, trẫm không tin thứ thuốc này bá đạo đến mức không có biện pháp nào xóa sổ nó.” “Bệ hạ sao ngài cứ nhất định cứ phải làm như vậy chứ, mặc dù xem như thật sự có thể may mắn thành công, thì thân thể của ngài cũng sẽ chịu tổn thương cực kỳ lớn, ngài…” “Được rồi, ” Chúc Vân Tuyên không nhịn được ngắt ngang mấy câu khuyên nhủ hết lời của lão thái y, “Ngươi trở về suy nghĩ biện pháp cho trẫm đi, ngươi nghe kỹ cho trẫm, tuyệt đối không được tiết lộ dù chỉ là nửa câu cho Chiêu vương, dù sao trẫm cũng là hoàng đế, những thứ Chiêu vương có thể làm trẫm cũng có thể làm, ngươi nên cân nhắc vì tính mạng của chính mình cùng toàn gia.” Lão thái y chỉ đành nhắm mắt đáp lại: “…Thần không dám.” Cao An vẫn còn muốn khuyên: “Bệ hạ ngài phải cân nhắc thật kỹ, lỡ như.. Nếu lỡ như có chuyện gì không may thì làm sao bây giờ?” Chúc Vân Tuyên chợt nhắm hai mắt lại: “Trẫm mệt rồi, các ngươi lui ra đi.” Hoàng đế lại bị bệnh, kéo theo đó là suốt nửa tháng không vào triều, đám quần thần lúc này lại được dịp nghị luận sôi nổi một phen. Lương Trinh thỉnh thỏang sẽ đến Cam Lâm cung, thế nhưng hắn chỉ đứng từ xa ngắm nhìn Chúc Vân Tuyên một lúc, sau đó tìm Cao An cùng Phương thái y hỏi qua tình hình, không tiếp tục quấy nhiễu chọc cho đối phương chán ghét nữa. Có một lần Lương Trinh đứng ở ngoài chợt nghe được thanh âm đập vỡ đồ, bèn không nhịn được vội đi vào trong trong điện. Chúc Vân Tuyên lúc này đang ra sức mắng nhiếc Phương thái y quỳ rạp trên mặt đất không dám ngẩng đầu, thấy hắn đi vào, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng. Lương Trinh kêu Phương thái y tạm thời lui xuống trước, bản thân nhỏ nhẹ khuyên Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ hà tất chi phải như vậy, thân thể ngài quan trọng, cần gì phải nổi giận vì chút chuyện vụn vặt không đáng này?” Chúc Vân Tuyên chỉ cười giễu một cái, không thèm đoái hoài gì tới hắn. Lương Trinh vẫn tiếp tục đứng đó hồi lâu, lát sau dù cho bản thân không đành lòng, cũng không thể không rời đi. Nửa tháng sau, Chúc Vân Tuyên hạ thánh chỉ xuống xử tội toàn bộ mệnh quan triều đình và đám người tôn thất quý tộc dính dáng đến án chiếm đoạt đất đai, người nên cách tước thì cách tước, kẻ nào phải thu lại chức quan thì thu lại chức quan, không có chút lưu tình nào, ngoài ra, cũng từng có một tôn thất âm thầm tiến cung muốn cầu xin cho Hiển vương, thế nhưng đã bị Lương Trinh phái người chặn lại bên ngoài, ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng không muốn gặp. Còn về Tăng Hoài, thì bị xử toàn gia lưu vong, đây là trường hợp bị xử tội nặng nhất trong đám quan chức liên quan đến án. Có không ít người cảm thấy bất bình thay cho Tăng Hoài bèn tấp nập dâng thư tấu lên, bọn họ cho rằng người phạm tội vốn là con cháu của lão, căn bản không nên làm liên lụy đến lão. Chúc Vân Tuyên chỉ làm lơ không giải quyết đống tấu chương cầu xin này, đến khi quan chức phụ trách thẩm án đặc biệt tới xin chỉ thị, thì hắn cũng chỉ đơn giản nói: “Thánh chỉ đã hạ, cứ xử như vậy đi.” “Nhưng mà…” “Tuy người làm ra chuyện này là Tăng Tấn, thế nhưng trên thực tế lại lấy danh nghĩa thủ phụ đương triều để ra tay, đến nỗi khiến dân chúng gào khóc lầm than. Tăng Hoài nói rằng bản thân mình không biết chuyện, nhưng ai có thể chứng minh, lão còn là lão sư của trẫm, cho nên trẫm càng không thể thiên vị.” Bản thân hắn cũng không còn lựa chọn nào, thực ra là do khi Tăng Hoài còn trong ngục đã sai người đưa bức huyết thư đẫm máu và nước mắt gửi cho hắn, nội dung bên trong chính là tha thiết cầu xin Chúc Vân Tuyên phải xử tội lão thật nặng, vì chỉ khi làm như vậy, hắn mới có thể nhân cơ hội này thẳng tay xử trí toàn bộ đám người Hiển vương, quét sạch triều đình. Đến cuối cùng, vị lão sư của hắn vẫn một lòng lo nghĩ cho hắn, bản thân hắn cũng hiểu rõ, người có thể phụ tá cho mình cũng không phải chỉ có duy nhất một mình Lương Trinh, chỉ là Lương Trinh xưa nay không hiểu, lại còn tự cao ngông cuồng, cho nên mới không nhìn thấy ưu điểm của người khác mà thôi. Sau khi án chiếm đoạt đất đai lắng xuống, Chúc Vân Tuyên rốt cục cũng xuất hiện trong triều, việc đầu tiên hắn làm chính là nhắc lại chuyện thay đổi đường sông ở Tần Châu. Hắn không cho quần thần chút cơ hội nào lên tiếng nói gì nữa, mà trực tiếp ra lệnh cho hộ bộ trích ra mười triệu lạng bạc làm khoản tiền bồi thường đợt đầu di dân cùng thay đổi tuyến đường, đồng thời thăng chức công bộ lang trung Chu Giản lên làm tả thị lang, chịu trách nhiệm giám sát công trình thay đổi tuyến đường sông. Đến khi bãi triều, Chu Giản lúc bấy giờ mới theo sau Lương Trinh đi ra ngoài, nói câu cảm ơn với hắn. Lương Trinh chỉ hững hờ lên tiếng đáp lại: “Chuyện được đề bạt trọng dụng là của bệ hạ, ngươi không cần cảm ơn bản vương, nếu như ngươi không có tài năng học thức thực sự, thì ngày sau phạm sai lầm, ngươi có đến cầu xin bản vương bảo vệ cũng vô dụng, bây giờ bệ hạ coi trọng ngươi, ngươi chỉ cần làm tốt chức trách của mình, đừng phụ lòng tín nhiệm của bệ hạ dành cho ngươi là được.” Chu Giản vội vàng đáp lại: “Hạ quan tất nhiên hiểu rõ.” Lương Trinh chợt dừng bước lại, sau đó dời tầm mắt nhìn ra ánh mặt trời đang từ từ nhô lên cao phía chân trời xa xa kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm cùng vui mừng, đồng thời nhớ lại buổi lâm triều ban nãy, hình ảnh Chúc Vân Tuyên ngồi trên ngự tòa kia dường như lại trở nên mỗi lúc một lạnh lùng xa cách hơn. Ở tại thời khắc này, bản thân hắn luôn cảm thấy, sợi dây tồn tại liên kết giữa hai người bọn họ, dường như đã sắp đứt đoạn mất. Cũng có lẽ là, đây quả thực không phải ảo tưởng của hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]