Chương trước
Chương sau
Mùa hè vào Cảnh Thụy năm thứ hai rốt cuộc cũng không trải qua không mấy thái bình, vào hạ tuần tháng năm, Dự Châu cấp báo truyền đến tin sông ngòi nhiều chỗ vỡ đê, gây lũ lụt tràn lan, ảnh hưởng đến trăm ngàn bách tính ở mười mấy phủ huyện. Triều đình vừa nhận tin xong liền lập tức truyền mấy tờ thánh chỉ cung ứng bạc đến tiếp viện thiên tai, đồng thời cũng khẩn cấp hạ lệnh tới các phủ châu huyện gần đó điều phối lương thực, thu xếp cuộc sống cho các người dân bị nạn.
Đến tháng sáu, khi tình hình thiên tai vừa lắng xuống được một ít, thì một huyện thuộc Dự Châu lại tiếp tục truyền đến tin tức, thông báo rằng trong cảnh nội xuất hiện dịch bệnh, mới đầu chỉ trong phạm vi một thôn, dần dần cho đến hiện tại chỉ trong mười ngày ngắn ngủi, đã lây lan ra toàn huyện, đã thế còn có chiều hướng không ngừng khuếch tán ra bên ngoài.
Sau khi nạn ngập lụt qua đi xuất hiện bệnh dịch là một chuyện hết sức bình thường, thế nhưng thứ khiến cho người ta bất ngờ ở đây chính là tốc độ lây lan đến chóng mặt của dịch bệnh đó. Lúc mới đầu xảy ra bệnh dịch, quan huyện lệnh ở địa phương định làm qua loa cho xong, thế nên chỉ đem hết người trong thôn kia tụ tập thành một chỗ, rồi phái mấy tên lang y nghiệp dư đến khám sơ qua, cuối cùng là phát cho mỗi người mấy bao thuốc đông y, bản thân gã vốn cũng tưởng không nghiêm trọng gì mấy. Thế nhưng không ngờ về sau ở những thôn xóm lân cận liên tục có người bị bệnh, thế là người này truyền cho người kia, người kia truyền cho người nọ, chỉ trong một thời gian ngắn, hơn hai vạn ngươi ở địa phương đã ngã xuống gần bảy phần mười. Tên quan huyện lệnh kia căn bản cũng là người nhát gan sợ chết, trong lúc dầu sôi lửa bỏng, gã ta vô tình bỏ mặc người dân dọn nhà bỏ trốn, cuối cùng vẫn là do quan huyện ở kế bên thấy tình thế không ổn, cho nên lúc bấy giờ mới mau chóng báo lên triều đình.
Hoàng đế nghe xong vô cùng tức giận, lập tức hạ thánh chỉ bắt gã quan huyện lệnh trốn thoát kia về chém đầu trước công chúng, sau đó lại phái một khâm sai khác đi đến cứu tế.
Ngày ngày dần trôi qua, thế nhưng tình hình bệnh dịch không những vẫn chưa hề có dấu hiệu giảm bớt, mà ngược lại càng lúc càng lây lan mạnh mẽ hơn.
Biệt cung, phự thư phòng.
Hai hàng lông mày của Chúc Vân Tuyên giờ đây đang gắt gao nhíu chặt hiện rõ sự ưu tư không cách nào thối lui, trong khoảng thời gian này hắn không ngày nào được yên giấc, ngay cả trong mộng cũng đều nhớ như in tới tình hình của Dự Châu.
“Các ngươi nói thử xem, rốt cuộc nên khống chế tình hình bệnh dịch kia bằng cách gì đây?”
Sự tàn phá của trận ôn dịch này đúng là mãnh liệt hơn so với tưởng tượng, khâm sai đã đến Dự Châu bảy, tám ngày, thế nhưng những tin truyền về không có bất cứ một tin tức tốt nào, tình hình bệnh dịch vẫn tiếp tục tăng, hiện tại đã lan tràn đến các huyện lân cận, ngay cả những kế sách đối phó với dịch bệnh của triều đình dường như cũng không có chút tác dụng nào.
Sắc mặt của các vị phụ thần ai nấy giờ đây đều trở nên nghiêm nghị, bọn họ vốn đã tranh luận không ngừng về vấn đề này ở trong nội đình, nhưng cuối cùng vẫn không tài nào tìm ra được một biện pháp thích đáng, nay hoàng đế lại triệu bọn họ chạy tới, thành thử ra cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Tăng Hoài do dự một lúc, sau mới quay sang hỏi mấy vị thái y cũng được triệu đến bàn chuyện: “Vì sao ôn dịch lần này lại lây lan nhanh như vậy? Xin hỏi thái y viện có biện pháp ứng phó nào không?”
Phương thái y bây giờ đã được thăng nhiệm trở thành viện phái thái y viện, cộng thêm việc đang được hoàng đế tín nhiệm, thành ra những người khác cũng đẩy lão đi ra đầu tiên. Phương thái y bèn cẩn thận đáp lời: “Chúng ta đã đã xem kỹ bản kết luận mạch chứng của những dịch nhân được khâm sai phái người đưa tới kia, xác thực rằng bệnh dịch lần này cực kỳ nguy hiểm, trước nay chưa từng xuất hiện bao giờ, những thứ thuốc thường dùng điều trị nay cũng khó có công hiệu, mấy ngày nay chúng ta có điều chế ra mấy phương thuốc mới, thế nhưng vẫn chỉ là hốt thuốc không đúng bệnh, nay e là phải xem tận mắt mới có thể đưa ra được kết luận đúng đắn.”
Nói đến đây, lão thái y tiến lên một bước xin chỉ thị từ hoàng đế: “Thần sẵn lòng dùng chút sức mọn này đi về Dự Châu trị liệu cho dịch dân, hy vọng sớm ngày ngăn chặn được tình hình bệnh dịch, kính xin bệ hạ chấp thuận.”
Vào lúc này còn có thể không sợ chết, làm gương cho binh sĩ chủ động chờ lệnh điều đi chữa trị dịch dân, thì quả thực đúng là khiến người ta phải đánh giá cao. Chỉ là còn chưa kịp đợi Chúc Vân Tuyên mở miệng, Lương Trinh bên cạnh đã xen vào trước một bước nói: “Ngươi không được, phải ở lại, chúng ta phái những người khác đi.”
Chúc Vân Tuyên khẽ mím môi, vật nhỏ kia trong bụng luôn ầm ĩ mọi lúc, khiến cho hắn không thể tách rời thái y, từ trước đến giờ vẫn luôn là Phương thái y xem cho, hắn quả thực cũng không muốn bị nhiều người biết đến chuyện này: “Phương thái y ở lại, trẫm sẽ phái người khác đi Dự Châu.”
Tăng Hoài nói: “Thần cho rằng vẫn nên làm như lúc trước, đầu tiên cô lập những dịch dân kia, nếu bọn họ không khỏi hẳn không được cho về, sau đó triệu tập nhiều thái y cùng lang trung đến xem bệnh, mỗi ngày cho thuốc uống, người nào chết thì đem đi thiêu hủy rồi chôn sâu xuống đất, chờ sau khi qua tháng này, trời vào thu, khí trời dần mát mẻ, không chừng tình hình bệnh dịch lúc đó sẽ diễn biến chậm lại.”
Những người khác bắt đầu dồn dập hưởng ứng theo, đây cũng chính là biện pháp thực tế cũng như hữu hiệu nhất đối phó với bệnh dịch qua các triều đại trước đến nay. Chúc Vân Tuyên thấy cách này không có khuyết điểm gì, đang định hạ chỉ, thì Lương Trinh bỗng nhiên cười nhạo một tiếng khinh thường nói: “Cách ly bệnh nhân mời lang trung đến xem qua, sau đó phân phát thuốc, không phải vị quan huyền lệnh bị chặt đầu kia lúc trước cũng làm như thế sao? Có ích lợi gì? Kết cục chỉ trong mười ngày bệnh dịch từ một thôn lây lan sang toàn huyện đó thôi.”
Thực ra buổi lâm triều sáng nay cũng đã có người tỏ ra nghi ngờ về biện pháp này, thế nhưng chỉ là nói tới nói lui cũng không tìm ra được biện pháp tốt hơn, đành chỉ còn cách hậm hực im miệng không nói nữa.
Nghe xong, sắc mặt của Tăng Hoài biến sắc, tức giận nói: “Vậy không biết Chiêu vương có cao kiến gì?”
Lương Trinh khẽ nhếch khoé miệng: “Mùa hè muỗi trùng rắn kiến xuất hiện, tạo điều kiện thuận lợi cho bệnh dịch len lỏi vào, thế nhưng tình hình bệnh dịch lần này không giống lúc trước, với sức lây lan rộng như vậy có rào toàn bộ dịch dân về một chỗ cũng vô dụng, hơn nữa mà nói, nếu như uống miếng nước lạnh cũng có thể nhiễm phải bệnh, thì không lẽ phải cấm toàn bộ bá tánh địa phương không được uống nước sao?”
Có một vị phụ thần nội các lên tiếng phản bác: “Nếu như muỗi trùng xuất hiện thì có thể đốc thúc nha môn các huyên gia tăng số người đi trừ khử chúng, còn nước lạnh không sạch sẽ, thì chúng ta có thể đun nóng mà uống…”
Lương Trinh liếc mắt nhìn người mới lên tiếng nói ra nghe như câu chuyện cười kia: “Vị các phủ này chưa từng làm quan phụ mẫu địa phương, cho nên có hơi lý luận suông rồi, nạn ngập lụt vừa qua khỏi thì ôn dịch lại tràn đến, các nha môn phủ huyện lúc này đây ai ai cũng bận bịu đến nỗi hận không thể phân thân ba đầu sáu tay làm việc, sao còn có ai rảnh rỗi đi diệt trừ loài muỗi, huống chi có thể bắt được hết đám muỗi kia sao? Ngoài ra, những nạn nhân vì nạn ngập lụt phải sống trong cảnh trôi giạt khắp nơi kia có nước lạnh uống đã là một thứ xa xỉ, giờ ngươi lại bảo bọn họ đi nấu nước nóng mới được uống, ngươi cảm thấy bọn họ có đủ điều kiện? Không phải những thứ này chỉ càng làm khó dễ thêm cho người ta hay sao?”
Bị Lương Trinh trách móc một trận như vậy, đám phụ thần nội các kia bắt đầu không thể chịu đựng tiếp nữa, một hồi lâu sau mới mạnh mồm lên tiếng nói ra một câu: “Ngoài ra, bệ hạ tự mình tế thiên cầu phúc cầu xin ông trời che chở cũng là thượng sách…”
“Hoang đường, ” Lương Trinh khịt mũi khinh khỉ: “Mấy chuyện ký thác hi vọng lên thần thánh gì đó chẳng khác nào đang tự lừa mình dối người.”
“Chiêu vương quả là ăn nói ngông cuồng! Còn dám coi rẻ thần linh!”
“Được rồi, ” Chúc Vân Tuyên trầm giọng ngắt ngang cuộc đôi co giữa bọn họ, rồi cau mày hỏi Lương Trinh, “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Lương Trinh nhìn sang đối phương, bình tĩnh nói: “Thần cho rằng, nếu như bệ hạ thật sự muốn ngăn chặn tình trạng lây lan của bệnh dịch này, thì biện pháp thẳng tay dứt khoát chính là hữu hiệu nhất, đem tất cả những bệnh nhân kia tập hợp về chỗ xử trí, sau đó châm lửa hỏa thiêu, làm như vậy liền có thể xem như chấm dứt tai họa không lo về sau.”
Vừa dứt lời, sắc mặt của những người bên dưới đều lập tức biến đổi, Chúc Vân Tuyên cũng nhíu mày chặt hơn. Tăng Hoài chính là người đầu tiên đứng ra phản pháo: “Hoang đường! Hoang đường! Chiêu vương ngươi rốt cuộc có ý đồ xấu gì! Sao ngươi có thể nào lòng dạ độc ác máu lạnh vô tình như vậy! Mỗi một người bệnh kia đều là những người đang sống sờ sờ ra đó! Ngươi ắt hẳn là muốn gieo tiếng bất nghĩa cho bệ hạ cùng triều đình!”
Lương Trinh lạnh giọng nhắc nhở lão: “Hiện tại xử lý hết những đám người kia, thì con số người chết chỉ không tới hai vạn người, nếu như bây giờ cứ tiếp tục thì càng ngày sẽ càng có nhiều người đang sống khoẻ mạnh bị liên lụy đến tính mạng, bản vương cũng là một lòng lo nghĩ cho bệ hạ cùng triều đình, Tăng các lão không nên nói bậy oan uổng bản vương.”
“Sao ngươi biết bọn họ chắc chắn sẽ chết chứ! Nếu tập trung những dịch dân kia về một chỗ trị liệu, thì chắc chắn cũng sẽ người có cơ hội sống sót! Ngay cả chút hi vọng sống sót Chiêu vương ngươi cũng không muốn cho bọn họ!”
Lương Trinh nhàn nhã hỏi ngược lại: “Từ khi phát bệnh đến bây giờ đã gần một tháng, không nói đến chuyện khỏi hẳn, liệu có người nào trong đó đã thuyên giảm bệnh tình được chút nào hay chưa?”
“Bệ hạ vừa nãy đã quyết định phái thái y đi qua, thì chắc chắn sẽ có biện pháp cứu chữa! Không cho phép Chiêu vương ngươi đang ở đây hồ ngôn loạn ngữ yêu ngôn hoặc chúng*!”
— Hồ ngôn loạn ngữ: ăn nói xằng bậy | Yêu ngôn hoặc chúng: nói mấy chuyện hoang đường nhảm nhí mê hoặc lòng người
Lương Trinh cười khảy: “Sợ là chờ tới khi bọn hắn nghĩ ra được biện pháp, thì những người dịch dân kia đã sớm chết hết, có khi còn liên lụy thêm nhiều người, chẳng bằng hiện tại cứ xử trí dứt khoát một lần.”
“Ngươi!”
Một đám thái y lúc này chỉ biết cúi thấp đầu, không dám cãi lại. Tuy rằng ngoài miệng bọn họ có nói qua rằng bản thân mình đã dùng hết khả năng, thế nhưng bọn họ chính là người rõ ràng hơn ai hết về sự hung hiểm của đợt dịch bệnh lần này, mặc cho đã cố thử qua nhiều loại thuốc than kim châm cũng không có tác dụng, thậm chí ngay cả bọn họ đại đa số đều không có ai muốn bị hoàng đế chọn đến Dự Châu, chỉ sợ một đi không trở lại.
Lương Trinh không tiếp tục đoái hoài gì tới Tăng Hoài, mà quay sang nói với Chúc Vân Tuyên: “Thần đến đây là hết lời, về việc phải làm thế nào kính xin bệ hạ định đoạt.”
Sắc mặt Chúc Vân Tuyên giờ đây đã trở nên khó coi, trầm giọng hỏi hắn: “Sao Chiêu vương lại nghĩ ra được biện pháp này? Làm như vậy thì có khác gì tàn sát dân lành đâu?”
Lương Trinh không quan tâm: “Nay một khi không nhanh chóng xử trí dịch dân ngăn chặn tình hình bệnh dịch lại, sẽ chỉ càng làm nhiều người gặp nạn, khi đó mới thực sự là tàn sát dân lành, bệ hạ nghĩ sao?”
“Làm càn! Sao ngươi có thể dùng thái độ như vậy nói chuyện với bệ hạ chứ!”
Tăng Hoài hết lần này đến lần khác lạnh giọng trách cứ, đồng liêu phía sau lúc này chợt khẽ kéo lão lại, rồi nhìn lão lắc lắc đầu.
Vì vài ngày trước đó Chúc Vân Tuyên đã thẳng tay tước bỏ chức vị của An Nhạc hầu, thành thử ra trong mắt mọi người hiện tại thì hoàng đế và Chiêu vương bắt đầu không hợp mắt nhau, hiện tại tình hình đã gần như đến mức dầu sôi lửa bóng, cho nên lúc này đây đại đa số người đều sẽ lựa chọn im lặng giữ mình ngoảnh mặt làm ngơ, không ai ngốc đâu mà tự dưng đi dính dáng vào.
Tăng Hoài vẫn không đành lòng, chỉ đành phất tay áo hừ lạnh một tiếng, Lương Trinh chợt nhếch môi nói: “Vậy thần không nói nữa, miễn cho vô duyên vô cớ rước tiếng xấu vào mình.”
Đến cuối cùng, Chúc Vân Tuyên vẫn quyết định hạ chỉ như lúc đầu, chính là để cho ba bốn vị thái y ngay ngày hôm đó khởi hành đến Dự Châu.
Đợi đến tất cả chúng quan chức lui ra, Lương Trinh mới lên tiếng hỏi đối phương: “Bệ hạ thật sự đã suy nghĩ kỹ càng rồi sao?  Vẫn muốn tiếp tục làm cách kia? Hiện tại ngài là phó thác hy vọng lên thái y hy vọng có thể cứu người, hay là đợi khí trời chuyển lạnh cho bệnh dịch tự mình tiêu vong?”
Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Nếu làm theo lời Chiêu vương nói, cái gì cũng không chịu cố gắng đã giết toàn bộ mọi người, thì xem như thực sự là một cách giải quyết sao? Chiêu vương thật sự cho rằng làm xong là có thể không lo hậu họa về sau?”
“Bệ hạ đang lo lắng điều gì? Chỉ cần giết sạch đám người kia liền có thể ngăn chặn tình trạng lây lan của bệnh dịch, đến lúc đó ai có thể lời ra tiếng vào được gì?”
Giết sạch toàn bộ dịch dân chính là lựa chọn… bất đắc dĩ nhất, nhưng đó là một khi gặp phải bệnh dịch không thể khống chế được, vì để không nguy hiểm gây hại đến nhiều người, thì việc ra hạ sách trong tình cảnh đến bước đường cùng cũng là cách giải quyết duy nhất, chỉ cần làm bí mật một chút, thì chẳng qua là số người chết đi mỗi ngày trên sổ cũng chỉ tăng vài phần mà thôi, ai có thể xen vào làm gì được?
Dạo trước cũng từng có cách làm này, chỉ là  chúng triều thần không ai dám đứng ra nói trong những buổi lâm triều căng thẳng kia mà thôi, Lương Trinh biết, một đám phụ thần nội các Tăng Hoài cũng biết, thế thì vì cớ gì Chúc Vân Tuyên sao lại không biết cho được.
Chỉ là do Lương Trinh ngay cả chớp mắt cũng không chớp lấy một cái mà thẳng thừng nói đem giết toàn bộ mọi người, mà Tăng Hoài căn bản là một người tri thức đọc đủ loại sách thánh hiền cho nên ngàn vạn lần không làm được, còn Chúc Vân Tuyên là hoàng đế, nỗi băn khăn của hắn dĩ nhiên nhiều hơn ai hết.
Chúc Vân Tuyên dời tầm mắt nhìn lên khối ngọc thạch Lương Trinh tặng lúc trước đang được đặt trên ngự án, từ tốn cất tiếng: “Nếu như trong những dịch dân kia có cha mẹ vợ con của Chiêu vương, thì Chiêu vương liệu có ăn nói chắc như đinh đóng cột đòi giết sạch toàn bộ mọi người không?”
Hai con ngươi của Lương Trinh chợt thu nhỏ lại, sâu sắc nhìn Chúc Vân Tuyên, một lát sau mới lẳng lặng nhếch môi lên tiếng: “Bệ hạ nói chí phải, nếu như vợ con thần ở trong đó, thì cho dù thần có liều mạng cũng phải cứu người trở về.”
“Vì lẽ đó, ngươi cho rằng những dịch dân kia không có cha mẹ vợ con hay sao?”
“Có lẽ vợ con thần không có ở trong đó, cho nên thần hẳn là sẽ không lo đến những chuyện kia.” Lương Trinh chậm rãi khuyên hắn: “Bệ hạ, ngài là hoàng đế, người ngài nên lo không phải chỉ một hai người, ngài muốn lấy đại cục làm trọng thì không thể quá mềm lòng, ngài nên biết mình không thể cứu được tất cả mọi người, lúc cần thiết nhất định phải học cách lấy hay bỏ.”
Chúc Vân Tuyên nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Thánh chỉ đã hạ, ý cũng đã quyết, cứ làm như vậy đi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.